Chương 116: Tôi không phải vĩ sinh
-
Vua Mua Sắm Tam Giới
- Mộc Tử Hạc
- 1639 chữ
- 2021-12-31 04:47:00
Lấy chân đá Vương Doãn sang bên cạnh, Lý Hạo kéo Tô Linh vẫn còn đờ ra ở bên cạnh, đưa cô rời khỏi nhà vệ sinh nữ hỗn loạn.
Tôi có việc phải đi trước, các ông uống xong thì tự về nhé.
Lý Hạo quay lại phòng riêng, thông báo một câu vớ3i hai người anh em Hoàng Ninh và Lâm Vỹ còn đang chơi đoán số sau đó chuẩn bị đưa Tô Linh đi trước.
Ơ, không phải Ti9ểu Linh đây sao? Em định đi đâu thế?
Có chuyện gì thế?
Nghe thấy động tĩnh ngoài cửa, mấy người cùng phòng riêng với gã chủ tịch ngân hàng họ Trương nọ nhao nhao đi ra, hung hăng nhìn Lý Hạo.
Ôi, tiểu tổ tông của tôi ơi, sao cậu lại gây chuyện nữa rồi?
Ra khỏi Triều Phúc Thành, gió đêm se lạnh thổi qua, đầu óc Lý Hạo cũng tỉnh táo trở lại.
Tô Linh như một cái đuôi theo phía sau cậu, cúi đầu không nói gì.
Lý Hạo quay lại, nhìn mối tình đầu của mình, trong lòng đủ mùi vị rối bời.
Lý Hạo thở dài.
Em...
Nước mắt cuối cùng cũng tràn bờ mi Tô Linh. Cho dù vừa rồi bị Vương Doãn đánh đập bắt ép, cô cũng không hề rơi nước mắt, nhưng giờ lại không kiềm nổi mà khóc lên.
Ông chủ Hạ ngơ ngác tập hai.
Lượng tin tức của đêm nay hơi nhiều, đầu tiên là một tên biến thái có thể lắc được hai lần Trạng nguyên cài kim hoa, sau đó tên biến thái ấy còn đánh người ngay giữa đám đông trong nhà hàng của mình. Kỳ quặc hơn là, người bị đánh lại có thái độ cực kỳ tốt!
Nhìn bên má phải sưng phù của chủ tịch Trương, ông chủ Hạ thầm nói trong bụng:
Lão già này, không phải bị đánh hỏng cả não rồi đấy chứ...
Hôm nay cậu còn cứu cô, còn ra mặt vì cô, chỉ đơn giản vì hai chữ: từng yêu.
Em về đi.
Lý Hạo dừng bước, vẫy tay gọi cho Tô Linh một chiếc taxi, lấy một trăm tệ từ trong túi ra nhét vào tay cô.
Đùa sao?
Vừa rồi Tôn Văn nói cậu ta có quan hệ thân thiết với cục trưởng Trác to nhất Cục cảnh sát, ông ta còn báo cảnh sát gì nữa?
Sợ đến khi cảnh sát tới, kẻ bị đưa đi sẽ là chính mình ấy chứ!
Lý Hạo quan sát bàn tay mập ú như cái bánh bao nhân thịt của chủ tịch ngân hàng Trương trong tay mình, trong bụng cuộn lên cơn buồn nôn.
Có lẽ đây là bàn tay quấy rối trong truyền thuyết?
Sao vậy?
Lý Hạo gật đầu, nhưng hình như không có ý định chào hỏi anh ta, ánh mắt vẫn nhìn về phía gã chủ tịch ngân hàng đang mặt mũi hằm hằm, gằn từng chữ:
Ông bảo, tôi đánh ông?
Lão Trương, xảy ra chuyện gì vậy?
Tô Văn là bạn của gã chủ tịch Trương này, nghe thấy Lý Hạo nói vậy liền kéo tay áo lão ta lại, ghé vào tai thấp giọng thì thầm:
Thằng nhóc này có cơ to lắm, quan hệ thân thiết với cục trưởng Trác của cục cảnh sát thành phố chúng ta đấy. Hơn nữa cậu ta còn có quan hệ không đơn giản với tập đoàn dược mỹ phẩm Tả thị và bà chủ của Như Ý Lầu, sao ông lại chọc vào cậu ta vậy hả?
Năm đó mới vào học ở học viện y Hoa Hạ, cậu vẫn còn là một thằng nhóc nghèo. Nhưng Tô Linh, hoa khôi của lớp lại không hề ghét bỏ cậu, sau khi quen thân còn làm bạn gái của cậu.
Họ đã từng hạnh phúc bên nhau. Cậu còn từng cho rằng tương lai nhất định mình sẽ kết hôn với cô, chắc chắn sẽ cố gắng để tiếp tục hạnh phúc.
Chỉ tiếc ước mơ cuối cùng cũng chỉ là mơ ước mà thôi.
Lý Hạo đưa Tô Linh đi về phía cửa của Triều Phúc Thành, lúc đi ngang qua một ph6òng riêng, bên trong vang lên giọng nói tràn trề tinh thần.
Cửa phòng riêng mở ra, một người đàn ông bụng phệ cầm ly 5rượu từ bên trong đi ra, nhìn Tô Linh theo sau Lý Hạo, híp mắt hỏi:
Em muốn đến chỗ đó à? Vương Doãn đâu?
Tô Linh nép vào sau Lý Hạo, không biết do vừa rồi giằng co với Vương Doãn đã dùng hết sức lực hay là thực sự ghê tởm tên đê tiện này, cô không lên tiếng.
Mày dám đánh người khác trước mặt mọi người?
Lý Hạo buông bàn tay mập ú của gã họ Trương ra. Lão ta lập tức giận dữ ném ly rượu trong tay xuống đất. Trong tiếng thủy tinh vỡ tan, trông lão chẳng khác nào đã chịu nỗi oan ức tày trời, chỉ vào Lý Hạo đổ tội.
Rõ ràng lão ta muốn kéo tay Tô Linh, Lý Hạo chỉ ngăn lại thôi nhưng qua miệng lão lại đã biến thành đánh người!
Cái gì?
Nghe mấy câu của Tôn Văn, chủ tịch Trương cảm thấy ngực mình
thịch
một tiếng, trên trán lập tức vã đầy mồ hôi.
Thằng nhóc nhìn có vẻ non choẹt này lại có bối cảnh ghê gớm như thế?
Em còn nhớ em từng nói mai này sẽ gả cho anh, trong lòng em vẫn luôn nghĩ như vậy, em...
Tô Linh có phần không khống chế được cảm xúc, ôm ngực khóc không thành tiếng.
Một ngón tay ấm áp bỗng ngăn lại đôi môi cô, Lý Hạo dịu dàng nhìn cô, mỉm cười:
Tô Linh, em còn nhớ lúc chúng ta bên nhau không, bọn mình thích nhất là câu chuyện Vĩ Sinh giữ trọn lời thề nhỉ?
Tôi là Tôn Văn, chủ tịch công ty Vũ Lộ. Hôm anh khai trương công ty sản xuất Hạo Thiên, tôi còn may mắn được mời tới dự đấy!
Có vẻ như sợ Lý Hạo không nhớ ra thân phận của mình sẽ bị xấu hổ, người đàn ông mặc âu phục lập tức giới thiệu.
Ừm.
Thấy cô không nói gì, lão kia khẽ hừ một tiếng, cười nói:
Em xem tóc tai, quần áo em lộn xộn chưa kìa! Mau vào với anh nào!
Nói xong, lão liền thò tay ra định kéo tay Tô Linh.
Bộp!
Lý Hạo không thèm liếc ông ta cái nào, xoay người kéo Tô Linh tiếp tục ra ngoài.
Lý tổng, cậu đi thong thả, đi thong thả nhé!
Tôn Văn và chủ tịch Trương cùng niềm nở vẫy tay nói với sau lưng.
Lý Hạo khẽ nheo mắt, chiêu trò xấu xa của tay chủ tịch ngân hàng đã chọc giận cậu!
Ơ, đây không phải là Lý tổng đấy à?
Đúng lúc này, một người đàn ông mặc âu phục bước ra khỏi phòng riêng của đám người lão Trương. Nhìn thấy Lý Hạo, anh ta vội vàng đẩy người bên cạnh ra tiến đến.
Tát xong, Lý Hạo nhàn nhạt bỏ lại một câu.
Hiểu lầm, hiểu lầm thôi mà.
Nhưng ngay khi ông chủ Hạ của Triều Phúc Thành cho rằng tay họ Trương sẽ nổi đóa thì lão ta lại ôm mặt nở nụ cười ngượng ngập, cúi đầu khom lưng với Lý Hạo:
Là tự tôi đi đường không cẩn thận đụng phải, không liên quan đến Lý tổng, báo cảnh sát gì chứ?
Tuy từ cuộc tranh cãi của Tô Linh và Vương Doãn vừa rồi, cậu nghe ra được lúc trước Tô Linh bỏ rơi cậu đi theo gã cũng có rất nhiều nỗi khổ tâm, nhưng thế thì sao chứ?
Một người, vì một vài việc bất đắc dĩ mà dùng dao đâm vào tim bạn, sau khi bạn biết nỗi khổ tâm của người đó, chẳng lẽ vết sẹo sẽ biến mất hay sao?
Vết thương có thể khép miệng, nhưng vết sẹo vẫn còn đó khó phai.
A Hạo, em...
Đôi môi Tô Linh khẽ run rẩy, gọi ra cái tên đã không dám gọi từ rất lâu.
Đi đi.
Nhưng tay lão vừa thò ra được một nửa đã bị người khác đột nhiên ngăn lại.
Mày muốn làm gì?
Chủ tịch Trương đã có chút men say, lão căm tức nhìn Lý Hạo, gắng sức rút tay về, nhưng cố gắng hai lần đều không thể nhúc nhích!
Bốp!
Mặc kệ Tôn Văn nói gì với chủ tịch Trương, Lý Hạo bỗng nhiên đi tới, tát mạnh một phát vào mặt ông ta!
Chịu một cái tát cực mạnh, đầu của chủ tịch Trương lệch sang một bên, bên mặt bị đánh nhất thời sưng vù lên!
Cậu!
Ông chủ Hạ ở bên cạnh tức giận sắp nổ cả phổi. Vừa rồi Lý Hạo chưa thực sự đánh chủ tịch Trương, ông ta còn có thể đứng ra hòa giải, nhưng giờ chẳng ngờ Lý Hạo lại cho lão một cái tát thẳng tay!!
Ông báo cảnh sát đi.
Mắt thấy bên này giằng co như sắp xảy ra xung đột, đã có người phục vụ sớm gọi ông chủ Hạ của Triều Phúc Thành đến.
Vừa thấy lại là Lý Hạo, ông chủ Hạ suýt khóc đến nơi.
Xem ra, bát tự của thằng nhóc này đúng là xung khắc với mình, cứ có nó là mình gặp phiền phức liên miên.
Nước mắt lăn dài trên má, Tô Linh gắng sức gật đầu.
Tiếc rằng, anh không phải là Vĩ Sinh...
Lý Hạo thở dài nói một câu, sau đó dùng cánh tay đẩy thân thể mềm mại của Tô Linh vào trong chiếc taxi mà tài xế đã chờ đến sốt ruột, dặn dò:
Bác tài, đưa cô ấy về Học viện y Hoa Hạ!
A Hạo!
Chiếc xe rít gào chạy đi. Tô Linh thò đầu ra khỏi cửa sổ, dưới ánh trăng lành lạnh, Lý Hạo loáng thoáng nhìn thấy giọt lệ bị gió thổi tan ở khóe mắt cô.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.