• 763

Chương 162: Đây chính là trung y


Bắt người nên bắt!

Cảnh sát Triệu vừa nói ra câu này, dù có là một tên ngốc cũng có thể nghe ra được ý tứ trong đó.

Chính là nó, chính là nó đánh bọn con thành ra thế này!

Nhìn thấy Lý Hạo, bọn Cao Trí Huy lập tức la lối to tiếng hơn, đồng loạt chỉ tay về phía Lý Hạo. Cái nét mặt oan ức rên rỉ đó, nào còn một chút dáng vẻ ngang ngược phách lối lúc ban đầu? Phải là hệt như hoàng hoa đại khuê nữ bị người ta phá thân ấy.

Ơ...

Mẹ Cao Trí Huy cứng người lúng túng, cứ nhìn Lý Hạo mãi không thốt được câu nào.

Rốt cuộc cậu ta đang làm gì vậy? Cậu ta còn muốn làm con tôi ra thế nào nữa?

Thấy con mình vừa kêu rên vừa túa mồ hôi như thế, mẹ Cao Trí Huy không rõ nguyên cớ quả thật là lòng như lửa đốt, vội xông tới la hét với Lý Hạo:
Rốt cuộc cậu đang làm cái quái gì thế hả?

Tuy thấy dáng vẻ khó chịu đó của đám Cao Trí Huy không giống bọn không dưng giả vờ gây sự, nhưng các bác sĩ lại không rõ tại sao những thiết bị khoa học mà ngày thường trăm thử trăm linh này lại không tra ra được bất cứ vấn đề gì.

Đám bác sĩ các người có làm được không thế hả?

Giải huyệt?
Trò đùa gì vậy?

Đừng căng thẳng, thả lỏng.

Lý Hạo mỉm cười vươn tay ra, miệng nói:
Cứ thả lỏng như lúc đầu các cậu định xông lên tẩn cho tôi một trận ấy. Bằng không ấy à, cơ bắp co cứng quá, tôi cũng không giải huyệt cho các cậu nổi đâu.


Vậy tôi không đụng vào cậu ta nữa.

Lý Hạo liếc bà ta, rút tay về.

Giải huyệt?

Các bác sĩ đứng cạnh đó đều ngây người.

Thằng oắt con nhà mày, lại dám đánh Trí Huy nhà bọn tao thành ra như thế. Tao liều mạng với mày!

Mẹ Cao Trí Huy lại là một người phụ nữ chẳng lấy gì làm khôn ngoan. Vừa thấy tên đầu sỏ đánh con mình bị thương, bà ta tức khắc kêu gào ầm ĩ, dẫn theo một đám phụ nữ lao thẳng tới Lý Hạo.

Á! Á!

Cơ thể Cao Trí Huy chợt cứng lại, toàn thân khe khẽ run lên, mồ hôi túa ra thành những giọt lớn như hạt đậu trên trán.
Làm ơn đi, đây không phải thế giới trong tiểu thuyết võ hiệp đâu, còn giải huyệt?
Nhưng Lý Hạo lại cứ như không nghe thấy bất cứ lời nào họ nói. Cậu vươn tay đặt trên tay Cao Trí Huy, sau đó ngón tay chậm rãi phát lực, dùng một sức lực dẻo dai xoa ấn trên một huyệt vị trên cơ thể Cao Trí Huy.

Lý Hạo đi lấy lời khai với chúng tôi. Tạm thời không còn việc của cậu Lưu Ngọc Phong nữa, mau về trước đi. Nhưng có thể ngày mai sẽ phải mời cậu đến cục để giúp đỡ thêm cho việc điều tra.

Cảnh sát Triệu làm việc rất công bằng. Lý Hạo đi theo họ đến bệnh viện nhân dân số 3 gần đó.

Lý Hạo, nếu cậu có biện pháp, vậy hãy chữa giúp họ một lần đi. Cứ đòi sống đòi chết thế này, công việc của chúng tôi sẽ vất vả lắm.

Cảnh sát Triệu cũng lên tiếng bảo.

Ừm, các vị đi hỏi bệnh viện lấy báo cáo kiểm tra vết thương của bọn họ đi.

Lý Hạo gật đầu, sau đó nhấc chân đi đến trước mặt đám Cao Trí Huy.
Đáng giận nhất là bây giờ đám bác sĩ trong bệnh viện còn bó tay chào thua thế này lại càng khiến bọn họ thêm phẫn nộ.
Lúc Lý Hạo đi cùng đám cảnh sát Triệu đến bệnh viện, cha mẹ đám Cao Trí Huy đang đứng chặn trước cửa phòng trực ban, ồn ào đòi các bác sĩ phải cho mình một câu trả lời rõ ràng.
Cao Thế Kiệt đẩy nhẹ gọng kính trên sống mũi, giọng điệu đã mềm mỏng hơn, mở miệng khuyên nhủ.
Lý Hạo không có biểu cảm gì, im lặng không đáp.
Lúc này đám Cao Trí Huy vẫn còn ngồi rên rỉ trên băng ghế ngoài hành lang. Có người đau nhức khó nén, có người tứ chi rũ rượi, lại có người đã tê liệt cả nửa người, mất hết cảm giác.
Nhưng khi bọn chúng tới bệnh viện chụp X quang, kiểm tra nước tiểu, rút máu hóa nghiệm, kiểm tra hết toàn thân trên dưới tất tật những chỗ có thể kiểm tra rồi mà vẫn không tra ra được rốt cuộc là do nguyên nhân gì. Việc này khiến cả đám bác sĩ trực đêm đều sứt đầu mẻ trán.

Lùi lại!

Cảnh sát Triệu trợn to hai mắt, tức giận quát:
Các người muốn làm gì?

Lý Hạo c8ùng lắm chỉ đang tự vệ chính đáng. Cứ cho bọn Cao Trí Huy bị đánh trọng thương đi nữa thì nhiều nhất cũng chỉ là tự vệ quá tay, căn bản chẳ3ng phải việc lớn gì. Hơn nữa lúc đó đám Cao Trí Huy đau đớn như vậy cũng chỉ do Lý Hạo đánh trúng vị trí huyệt đạo của họ thôi, có đến bệnh9 viện kiểm tra cũng chẳng thể dò ra được một vết thương nhỏ nào.
Chẳng qua Lý Hạo thì không sao, nhưng bọn Cao Trí Huy thì sau khi 6uống say lại tụ tập ẩu đả. Việc này nói ra không lớn không nhỏ. Nếu người ta bảo anh sai, anh khó mà thoát tội; nếu người ta nói giảm nhẹ c5ho, vậy sẽ chẳng còn chuyện gì to tát. Đáng tiếc, chẳng những vị cảnh sát Triệu này đòi xem camera mà còn muốn đến bệnh viện bắt người, nghĩ bằng đầu ngón chân cũng biết nhất định anh ta sẽ giúp Lý Hạo.

Con của mấy người làm sao? Các người tới bệnh viện lâu như vậy rồi, cái gì nên kiểm tra hẳn đều đã làm xong hết rồi chứ?

Lý Hạo đứng bên nhẹ nhàng mỉm cười:
Nếu tôi không đoán sai, hẳn trên báo cáo kiểm tra của bọn họ chỉ toàn vết thương nhẹ thôi chứ nhỉ?


Đồng chí cảnh sát, thứ người cùng hung cực ác như thế này, nhất định phải trừng phạt thật nghiêm khắc mới được.

Ba Cao Trí Huy là chủ nhiệm phòng đào tạo ở học viện y Hoa Hạ. Ông ta mặc âu phục, có thể do nhiều năm giữ chức vụ cao trong trường, lời nói ra không giận tự uy, vô cùng khí thế.
Lý Hạo vừa nói câu này, cha của Cao Trí Huy, Cao Thế Kiệt bỗng nheo đôi mắt, trong lòng kinh ngạc không ngờ Lý Hạo có thể phán đoán tình huống chuẩn xác như vậy. Sau đó nghĩ tới biểu hiện thần diệu của Lý Hạo trong đại hội giao lưu Trung Tây y ở trường, trái tim trong lồng ngực ông ta bỗng dưng thắt lại.

Lý Hạo, nếu cậu giúp hóa giải đau đớn cho bọn nó, tôi có thể nói chuyện với cảnh sát giảm nhẹ hình phạt cho cậu.


Tay cảnh sát Triệu này đúng là úng não mất rồi. Mình đã lôi cả đồn phó Viên của họ ra mà anh ta vẫn còn cương quyết giúp Lý Hạo, mẹ kiếp!

Lưu Ngọc Phong mắng thầm trong bụng, khổ nỗi giờ lại không có biện pháp gì, chỉ có thể vừa cười hùa vừa thầm mắng mỏ.

Mẹ! Mẹ làm gì vậy?

Lý Hạo vừa dừng tay, Cao Trí Huy đã la lên đầu tiên, quát:
Cậu ta vừa ấn xong con đã thấy thoải mái hơn một chút rồi!


Cậu... cậu muốn làm gì?

Tuy cả cha mẹ và cảnh sát đều ở đây nhưng vừa thấy Lý Hạo đi tới trước mặt mình, đám Cao Trí Huy vẫn căng thẳng co rụt người về phía sau, toàn thân căng cứng như gặp đại địch.

Đúng đó! Rốt cuộc là làm sao hả? Con tôi nó ngồi đây đau đớn thế này, các người còn bảo tôi chạy lên chạy xuống làm biết bao nhiêu là kiểm tra mà cuối cùng đến cái nguyên nhân cũng không rõ, còn bảo bọn tôi yên tâm thế nào được nữa?

Cha mẹ đám Cao Trí Huy cũng đã chạy từ nhà đến đây ngay trong đêm. Nhìn thấy con mình nhếch nhác thảm hại ngồi đó kêu rên như vậy, người làm cha mẹ sao có thể không đau lòng?

Chính là cậu ta?

Nghe lời tố cáo của con mình, các vị phụ huynh đang phẫn nộ hừng hực đều ngoảnh lại, đồng loạt chuyển họng súng, hùng hổ tiến về phía Lý Hạo.
Vừa rồi bà còn dẫn cả đám phụ nữ đòi làm thịt người ta, sau đó lại cắt ngang khi Lý Hạo chữa bệnh, bây giờ nào còn mặt mũi mở miệng nhờ Lý Hạo tiếp tục giải huyệt giúp Cao Trí Huy được chứ?

Nhưng khiến bà thở phào nhẹ nhõm chính là, Lý Hạo cũng không so đo với bà làm gì. Sau khi thấy bà đã ngoan ngoãn ngậm miệng, cậu lại lần nữa vươn tay ấn lên người Cao Trí Huy.

Hai phút sau, Lý Hạo thu tay. Cao Trí Huy vận động cánh tay của mình một lúc, kinh hãi lẩm bẩm:
Không đau nữa, không đau nữa rồi!

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Vua Mua Sắm Tam Giới.