Chương 184: Cảnh giới động vi
-
Vua Mua Sắm Tam Giới
- Mộc Tử Hạc
- 1469 chữ
- 2021-12-31 04:49:06
Thời tiết vốn rất nóng, hơn nữa ngâm mình trong suối nước nóng cho nên Lý Hạo và Thần Hi hoàn toàn không cảm thấy lạnh.
Cảm xúc mãnh liệt qua đi, Lý Hạo và Thần Hi lần đầu nếm trải trái cấm đều hơi xuất thần, lặng lẽ ôm lấy nhau, cảm n3hận quá trình hưng phấn tột cùng trong thân thể từ từ trở về bình thường.
Trong làn nước suối trong suốt, một vệt9 đỏ tươi dập dềnh theo sóng, sau đó nhạt dần vào trong nước, biến mất không dấu vết.
Nghỉ ngơi một lúc lâu, mặt t6rời đã ngả về tây. Bị Thần Hi giục, hai người mới vội vã ra khỏi suối nước nóng.
Thần Hi, em mau đi lấy ít đồ ăn đi, anh bắt mạch lại cho chú Chu đã.
Lý Hạo ngồi xuống bên cạnh Viện trưởng Chu, đặt tay lên cổ tay ông.
Sau khi về nhà, tâm trạng của Viện trưởng Chu tốt lên thấy rõ, hơn nữa lại thêm đồ ăn với điều kiện sống cũng tốt hơn gấp nhiều lần so với lúc bị đám Tiểu Biện Tử bắt cóc, sức khỏe tự nhiên cũng hồi phục nhanh hơn.
Ví như hôm nay, nếu không phải may mắn có một vách núi và đầm nước nóng cứu họ một mạng, Lý Hạo cũng không giải quyết được con gấu đen đó.
Điện thoại của Thần Hi đã hỏng hoàn toàn, cũng may điện thoại của Lý Hạo được sức mạnh thần bí nào đó bảo vệ lại không bị vấn đề gì. Dựa vào chỉ đường trong bản đồ của điện thoại, Lý Hạo và Thần Hi tìm đường đi đến trấn cổ Phong Kính.
Lúc bọn họ tìm được đường về cô nhi viện trong thị trấn nhỏ, sắc trời đã tối hẳn.
Nghe thấy thế, cả vị Viện trưởng già và Ninh Vỹ đều hít một hơi khí lạnh, không thể tin nổi nhìn Lý Hạo và Thần Hi:
Các cậu gặp phải gấu đen nổi điên mà vẫn sống quay về được? Cảm ơn trời đất, thật sự cảm ơn trời đất!
Ninh Vỹ, mau tới Tế Thế Đường lấy ít dược liệu về đây để tôi xử lý vết thương.
Lý Hạo cởi áo, tuy tố chất cơ thể cậu vô cùng tốt, nhưng cả răng nanh và móng vuốt của những loài thú hoang dã này đều chứa vi khuẩn và độc tố, nếu không kịp tiêu viêm cho vết thương, rất có khả năng sẽ bị nhiễm trùng, mưng mủ, đến lúc đó thì rắc rối to.
Trong quá trình bắt mạch cho Viện trưởng, chỉ một chớp mắt, tâm hồn cậu lại một lần nữa tiến vào cảnh giới yên tĩnh phẳng lặng như lúc ban ngày trên núi.
Có điều lại không giống trạng thái lơ lửng của Thiên nhãn lúc ban ngày. Bây giờ, khi tiến vào trong cảnh tượng kỳ diệu này một lần nữa, Lý Hạo cảm thấy đầu óc mình bỗng nhiên trống rỗng, sau đó giống như tiến vào trạng thái nội thị lúc các cao thủ nội công tu luyện trong tiểu thuyết võ hiệp, có thể nhìn rõ từng kinh mạch đan xen ngang dọc.
Song không phải nhìn rõ bên trong cậu, mà là trong người Viện trưởng đang được cậu bắt mạch!
Không có chuyện gì lớn, số đen, đụng phải con gấu đen nổi điên.
Lý Hạo bĩu môi đáp.
Gấu đen?
Cậu nhìn kìa, đứa học trò đầu tiên tôi nhận, bác sĩ Trung y nó sùng bái nhất lại là người khác. Có phải tôi thất bại quá rồi không?
Ninh Vỹ cười khổ trêu.
Không thì cậu nhường Tiểu Phong cho tôi nhận làm học trò đi!
Tiểu Phong cũng lập tức bỏ bát đũa trong tay xuống, lau dầu mỡ trên khóe miệng, đứng dậy theo sau Ninh Vỹ.
Chuyện gì thế này?
Lý Hạo hơi sững sờ.
Vừa lên bờ, Thần Hi lập tức thẹn5 thùng xoay người đưa lưng về phía Lý Hạo, cầm lấy quần áo trên cành cây bên cạnh bắt đầu mặc vào.
Tuy Thần Hi đã trở thành người con gái của Lý Hạo, nhưng đối với cô, việc khỏa thân đối diện trực tiếp với cậu vẫn khiến cô cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Trời nắng chói chang, mặc dù lúc hai người Lý Hạo bị rơi vào suối nước nóng, quần áo trên người đã ướt đẫm, nhưng phơi đến giờ thì đã khô rồi.
Ừ, được rồi, tôi đi lấy ngay đây!
Ninh Vỹ gật đầu, bỏ bát đũa trong tay xuống, đứng lên, sau đó nói với Tiểu Phong trên bàn:
Đi nào Tiểu Phong, đi cùng ta, tiện thể kiểm tra xem con có ngoan ngoãn học thuộc những thứ ta mới dạy hồi chiều không.
Vâng, thưa sư phụ!
Nếu điện thoại bị hỏng, có trời mới biết còn sửa được nữa hay không?
Nếu không sửa được, thì chẳng phải cậu sẽ mất Wechat tam giới hay sao?
Chúng mình về đi, không thì đến khi trời tối, ai biết trong ngọn núi này còn bao nhiêu rắn rết thú dữ nữa.
Mặc lại quần áo, Lý Hạo thấy vết thương trên người mình đã hoàn toàn ngừng chảy máu, chỗ da thịt bị cào rách chỉ còn ửng đỏ, nhìn qua khá đáng sợ, nếu không kịp xử lý có thể sẽ bị viêm do nhiễm trùng.
Có điều bây giờ trong Tế Thế Đường có thảo dược giảm viêm chữa vết thương, đợi khi về Lý Hạo sẽ xử lý được, không lo vết thương sẽ nặng thêm.
Mở điện thoại di động lên, Lý Hạo vui mừng phát hiện không ngờ chiếc điện thoại rơi xuống nước cùng cậu lại không bị làm sao mà vẫn ngoan cường hoạt động. Việc này quả thực khiến Lý Hạo thở phào nhẹ nhõm.
Đương nhiên Lý Hạo biết Ninh Vỹ không phải người bụng dạ hẹp hòi như thế, cũng cười đùa với anh ta.
Biến đi, quang minh chính đại nhòm ngó đến học trò của tôi như thế, đồ không biết xấu hổ.
Ninh Vỹ cười mắng một câu sau đó xách Tiểu Phong ra ngoài, đến Tế Thế Đường bốc thuốc cho Lý Hạo.
Hai người các cậu đi chơi ghê thật, chạy đi đâu đấy?
Mấy người Ninh Vỹ đang ngồi quanh bàn ăn, nghe thấy tiếng hai người Lý Hạo về, quay đầu lại hỏi.
Nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ nhếch nhác của Lý Hạo và Thần Hi, mấy người Viện trưởng biến sắc, lo lắng đi tới hỏi:
Làm sao vậy? Lúc chơi trên núi bị ngã à? Có nghiêm trọng không?
Lý Hạo biết chuyện rất vui mừng, vỗ vai Tiểu Phong nói:
Ngày nghỉ thì theo Ninh Vỹ học hành, nhưng khai giảng rồi không được trễ nải việc học văn hóa đâu đấy.
Vâng!
Tiểu Phong gật mạnh đầu, nói:
Anh Lý Hạo, sau này em trưởng thành nhất định sẽ trở thành bác sĩ Trung y lợi hại như anh!
Ha ha, tôi định đào tạo một nhóm học trò Trung y có thiên bẩm có hứng thú ở Tế Thế Đường. Sau khi Tiểu Phong biết được liền bảo cậu bé cực kỳ muốn học Trung y nên tôi nhận nó xem sao.
Ninh Vỹ sờ đầu Tiểu Phong, anh ta có ấn tượng rất tốt với cậu bé này.
Chuyện tốt.
Thần Hi mặc quần áo xong, đi đến bên cạnh Lý Hạo, kéo tay cậu nói.
Ừm, đi thôi.
Lý Hạo gật đầu, bây giờ cậu đã hiểu được, với thân thủ hiện nay của mình, đối phó với một vài người bình thường và mấy tên côn đồ đương nhiên không thành vấn đề, nhưng nếu tự cao tự đại cho rằng mình có thể lấy được cả thiên hạ to lớn, thì sợ rằng đến lúc đó ngay cả chết thế nào cũng không biết.
Thông qua ngón tay để cảm nhận mạch đập, hô hấp của Viện trưởng, dường như Lý Hạo có thể nhìn thấy từng đường khí vô hình trong kinh mạch huyết quản của ông.
Đạo pháp gọi là: nguyên khí của vạn vật.
Trong Trung y cũng có lý luận về khí trong cơ thể người, đó cũng là chỗ Tây y vẫn không thể hiểu và công kích Trung y. Bởi vì các máy móc khoa học hoàn toàn không kiểm tra ra được loại
khí
ấy. Nhưng nhờ có cảnh giới huyền diệu này, Lý Hạo lại có thể
nhìn
rõ khí và kinh mạch huyết quản của cơ thể của Viện trưởng trong tâm trí!
Đây chính là cảnh giới Động vi nhìn thấu tất cả trong truyền thuyết sao?
Nhất thời, Lý Hạo đột nhiên bừng tỉnh ngộ, bỗng dưng nhớ đến một cảnh giới có thể gặp mà không thể cầu trong đại cương Ngũ Hành Thần Châm từng nhắc đến.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.