Chương 200: Thần cũng không thể cứu được anh ta
-
Vua Mua Sắm Tam Giới
- Mộc Tử Hạc
- 1542 chữ
- 2021-12-31 04:49:26
Một mình cõng balo leo lên núi cùng đống lều bạt chồng chất, Lý Hạo đi sâu vào khu rừng nguyên sinh.
Ở giao lộ, đằng trước là đị8a phận không được phép đi vào, nhưng vẫn có người từ trong đó đi ra, mặt ai nấy tràn ngập hưng phấn. Còn những người đi vào đang mong đ3ợi sẽ lập tức được đối mặt với tất cả những thứ mới lạ, mà những du khách từ bên trong du ngoạn trở ra đều thốt lên rằng không uổng côn9g đi chuyến này.
Anh là bác sĩ, bạn của em làm sao vậy? Anh có thể giúp em một tay.
Lý Hạo không hề nghe lời Linh Nhi, cậu đi tới ngồi xổm xuống, quan sát người có sắc mặt tím bầm đang nằm trên đất, chính là người ban nãy kéo Linh Nhi về, là tên nhóc không cho Linh Nhi nói chuyện nhiều với Lý Hạo.
Ay! Đau quá! Đừng đụng vào tôi! Đừng đụng vào tôi! Đau chết mất!
Thế nhưng khi bọn họ vừa mới đụng vào người A Cường, anh ta liền lập tức hét lên đầy đau khổ, vẻ mặt dữ tợn vô cùng đáng sợ.
Anh là ai?
Có người quay đầu lại, nghi ngờ lẫn đề phòng hỏi Lý Hạo.
Làm sao vậy?
Lý Hạo vội vàng đi tới, nhìn bọn họ tụ thành vòng tròn, cất lời.
Bởi vì người lui tới nơi này còn tương đối nhiều, vì thế Lý Hạo cũng không dám bung toàn bộ tốc độ để chạy, bằ6ng không như thế sẽ phải khiến họ kinh hãi một phen.
Thỉnh thoảng cậu cúi đầu nhìn bản đồ trên đồng hồ định vị đeo ở cổ tay, li5ên tục điều chỉnh hướng đi của bản thân.
Chính là anh ta, chính anh ta là người hướng dẫn của chúng tôi, chính anh ta là người dẫn chúng tôi đến đây!
Linh Nhi và toàn đoàn đều nhìn về phía người đàn ông này. Hình như cô vừa nhớ ra gì đó, tức giận chỉ thẳng vào mặt anh ta nói.
Mà lúc bạn thực sự lúc rơi vào hoàn cảnh một thân một mình bị giam cầm tại một nơi xa lạ như thế này, tinh thần con người ta đều sẽ không khỏi luôn đặt trong trạng thái lo lắng cao độ.
Cọng lông vàng của Khổng Tước Đại Minh Vương dán chặt lên người Lý Hạo đã không còn phát sáng nữa, nhưng cậu lại có thể cảm nhận một cách rõ ràng, nó giống như đang tỏa nhiệt, từa tựa như hô hấp hoặc là nhịp tim gì đó, tỏa ra từng luồng từng luồng nhiệt nhiệt nối tiếp, nhưng Lý Hạo cũng không biết rõ ràng rốt cuộc cái này đại diện cho điều gì.
Nhưng mặc dù cậu đã dốc toàn lực để đi, song khi xem định vị GPS trên đồng hồ đeo tay, từ vị trí của cậu đến vị trí mất liên lạc của Liễu Ngọc Oanh vẫn chẳng rút ngắn đi được bao nhiêu.
Còn cách xa quá, mặc dù có GPS định vị, màn hình đồng hồ cũng chỉ xem được hướng chính. Nếu mình cứ tiếp tục đi như thế này, quả thực chính là mò kim đáy bể rồi.
Vô dụng thôi, mấy người đừng có phí sức!
Ngay lúc đó, một người đàn ông đứng ngoài bọn họ trầm mặc nãy giờ không nói gì bỗng đột nhiên mở miệng, âm trầm nói:
Mọi người đã đến được vùng đất mà các vị thần tề tựu, hãy chuẩn bị trở thành tế phẩm cho thần đi!
Hình như bạn đồng hành của cô gái gọi cô là Linh Nhi.
Lẽ nào bọn họ gặp chuyện gì rắc rối sao?
Lý Hạo nghe rõ sự lo lắng cùng sợ hãi lẫn trong giọng nói đó, quyết định vẫn nên chạy qua xem có chuyện gì mới được, trước đây Linh Nhi đã từng có lòng nhắc nhở giúp đỡ cậu, nếu như bây giờ bọn họ gặp rắc rối gì, cậu không biết thì không nói, còn nếu đã biết rồi thì nhất định không thể làm ngơ được.
Đi theo hướng giọng nói, cậu đi nhanh như con thoi nơi núi rừng, rất nhanh sau đó liền thấy ở một mảnh đất trống trước mặt có Linh Nhi và đoàn của cô ở đó.
Cảnh giới Động Vi, Cảnh giới Động Vi!
Lý Hạo nhắm hai mắt lại, liều mạng ép mình tiến vào trong trạng thái kia. Thế nhưng chân nhân là sự tồn tại vạn người mới có một, mà Lý Hạo bây giờ vẫn còn chưa phải là chân nhân nên nếu muốn đi vào cảnh giới Động Vi thì quả là rất khó khăn.
Ngay lúc đó, một giọng nói quen thuộc đột nhiên từ đâu đó gần đây truyền tới, khiến trong lòng cậu bỗng nhiên động khẽ.
Giọng nói này nghe rất quen tai, cậu định thần nghĩ lại, không phải là cô gái vừa nhắc nhở cậu mua lều bạt ở ngoài cửa khu du lịch sao?
Chị à, cho dù chị gặp phải chuyện gì cũng nhất định phải kiên trì nhé! Em đang tìm chị đây!
Trong lòng Lý Hạo đầy lo lắng. Cậu càng đi vào sâu trong rừng rậm, người xung quanh càng ít đi.
Cậu nhẹ nhàng hồi tưởng lại hai lần tiến vào Cảnh giới Động Vi lúc trước, một lần là lúc chơi đùa với Thần Hi ở giữa núi rừng. Thời khắc nhìn thấy cô vui vẻ nô đùa nơi núi rừng, tựa như hòa làm một với tự nhiên, Lý Hạo cũng cảm động như đích thân trải nghiệm, liền tự nhiên tiến vào Cảnh giới Động Vi, thiên nhãn huyền không, thấy rõ bốn phía trời đất.
Còn có một lần, chính là trong lúc bắt mạch kiểm tra cho lão Viện trưởng Châu, trong lúc Lý Hạo hết sức chăm chú, toàn tâm toàn ý xem bệnh, cậu cũng tiến vào cảnh giới Động Vi; cẩn thận, tỉ mỉ nhìn thấu các kinh mạch, mạch máu trên cơ thể của lão Viện trưởng Châu.
Hai lần cậu tiến vào cảnh giới Động Vi, một lần là liên quan đến hồng nhan tri kỷ bên cạnh, một lần liên quan đến xem bệnh cho người khác.
Lẽ nào chỉ có lúc liên quan đến tình cảm và lúc chuyên tâm chăm chú chữa bệnh thì mình mới có thể tiến vào Cảnh giới Động Vi sao?
Mặc dù tính khí tên này rất khó chịu, nhưng là một bác sĩ có tâm, nhìn thấy dáng vẻ sống dở chết dở của anh ta, Lý Hạo vẫn muốn dùng hết khả năng của bản thân để giúp đỡ.
Mau giúp tôi nâng anh ta dậy, nhìn dáng vẻ như vậy rõ ràng anh ta trúng kịch độc. Nếu để anh ta nằm ngang như thế, độc tố sẽ càng dễ dàng theo khí huyết chảy khắp toàn thân. Nếu như khí độc chạy đến tim, đến não, vậy thì đến thần tiên cũng khó mà cứu được!
Trong lòng Lý Hạo giống như từ từ bắt được manh mối nào đó.
Làm thế nào bây giờ? A Cường! A Cường, anh mau mở mắt ra đi!
Xa quá rồi, chị, rốt cuộc chị đi vào bao xa vậy hả...
Sau khi người xung quanh dần dần ít đi, Lý Hạo cũng từ từ bắt đầu tăng tốc độ của mình lên, hai chân bước dài ra, mặc dù trên lưng cậu vác đồ đạc nặng tới khoảng hơn 50kg, nhưng tốc độ của cậu vẫn rất nhanh. Lúc mới đầu còn có gặp một chút khó khăn trắc trở nhưng thời gian trôi đi, Lý Hạo đã quen với các kỹ xảo khi ở trong rừng rậm.
Sau khi thử hồi lâu, mãi mà Lý Hạo cũng không có cách nào đến được cảnh giới đó, đương nhiên không khỏi cảm thấy ủ rũ.
Xem ra, mặc dù cậu có thể tiến vào Cảnh giới Động Vi trở thành chân nhân, nhưng cũng vẫn cần một điều kiện thực tế đặc biệt nào đó mới có thể kích thích ra được.
Lý Hạo vén ống tay áo, quay ra giao phó cho đám Linh Nhi.
Nhìn thấy dáng vẻ như rất hiểu rõ của Lý Hạo, Linh Nhi và người đàn ông trung niên bên cạnh nhìn nhau một chút, vẫn quyết định làm theo lời Lý Hạo, dựng A Cường ngồi dậy.
A! Là anh!
Linh Nhi ngẩng đầu lên, sau khi nhìn thấy Lý Hạo, trên khuôn mặt nhỏ nhắn đầy vẻ bi thương giờ cũng toát ra vẻ kinh ngạc, không thể tin được, hỏi cậu:
Sao anh lại ở đây? Mau đi đi! Nhanh!
Lý Hạo dừng bước, có chút lo lắng, gãi đầu tự nhủ:
Ôi, nếu như bây giờ có thể tiến vào Cảnh giới Động Vi thì tốt quá.
Trong tình huống mất phương hướng như thế này, Lý Hạo lại nhớ cậu đã từng có may mắn bước vào Cảnh giới Động Vi. Ở trong cảnh giới này, thiên nhãn huyền không, có thể quan sát thấy rõ mọi thứ, mặc dù nơi này có là rừng sâu núi thẳm cũng không có cách nào che được tầm mắt Lý Hạo.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.