• 1,112

Chương 212: Ngàn cân treo sợi tóc



Chị, chị đừng tức giận nữa, không đáng đâu!


Thấy Lý Gia Kỳ phi thân rời đi, Lý Hạo chẳng dậy nổi chút cảm xúc ngư8ỡng mộ nào với bản lĩnh ngự kiếm hành không thần kì trong truyền thuyết đó, chỉ đỡ vai Liễu Ngọc Oanh an ủi:
Anh ta không3 hiểu phong tình thì kệ anh ta. Nếu lúc trước chúng ta không đợi, đó là chúng ta vô tâm. Nhưng bây giờ anh ta đã không biế9t quý trọng, vậy chính là anh ta bất nghĩa. Việc này là anh ta không đúng, cứ cho anh ta là anh trai em đi chăng nữa thì c6ũng không thể bênh được.


Lý Hạo chính là một người như thế. Khi đối đầu với Vương Doãn, Lã Tư Viễn và Hoa Lăng Đồ5ng, cậu có thể giở những trò lén lút hai mặt, đổi trắng thay đen thị phi lẫn lộn, nhưng khi đối mặt với người thân bạn bè của mình, trong mắt Lý Hạo lại không chứa được dù chỉ một hạt cát, nghiêm túc hệt như một đứa trẻ tính toán chi li.
Trước cú tập kích bất ngờ đã được suy tính kĩ lưỡng này của Thao Xà, thời gian để nó phản ứng lại quá ít!
Cơn tuyệt vọng cùng cực trào dâng trong tâm trí Thiên Dạ.
Nó chỉ vừa mới lấy được sợi lông vàng của Khổng Tước thời cổ, vừa mới có cơ hội trở thành siêu linh thú mà đã phải chết một cách không rõ ràng trong miệng Thao Xà vậy ư...

Vụt.

Thế nhưng, đúng vào lúc Thiên Dạ chuẩn bị đáp xuống để tìm bảo bối trên thân thể Thao Xà, lợi dụng lúc nó bất cẩn, từ sau lưng nó, một đôi mắt đỏ sọc bỗng bừng mở, hơn nữa còn hung ác ngẩng đầu ý đồ cắn tới Thiên Dạ bằng một tốc độ đáng sợ.
Thao Xà, không ngờ vẫn chưa chết!
Nghĩ tới những hồng nhan tri kỉ bên cạnh mình, Lý Hạo vừa thoáng thấy hạnh phúc lại xen chút đau đầu. Hạnh phúc là vì dù là ai trong các hồng nhan bên cạnh cũng đều có thể trở thành mộng tưởng đẹp đẽ mà đám đàn ông bình thường dành cả đời để theo đuổi. Còn đau đầu là vì, ở cạnh phụ nữ thông minh, nhất là tận mấy người phụ nữ thông minh như thế, thật sự không phải một chuyện dễ dàng gì.
Trong lúc Lý Hạo và Liễu Ngọc Oanh đang nói chuyện với nhau, Thiên Dạ cũng ló đầu quan sát khoảng không phía trên thi thể Thao Xà, chuẩn bị làm gì đó.
Loại thú dữ như Thao Xà này, tạm không bàn tới nội đan của nó, chỉ riêng cái xác này thôi cũng đã toàn là báu vật. Nếu như có thể nuốt được nội đan của nó rồi luyện hóa thành nội đan của mình, Thiên Dạ tin chắc sẽ có thể tăng nhanh tốc độ dung hợp với huyết mạch Khổng Tước thời cổ.
Giờ phút này, tuy Thao Xà đã nằm sát bên rìa cái chết, nếu không có gì bất ngờ, nhiều nhất cũng chỉ mấy phút nữa là sẽ chết hoàn toàn. Nhưng giờ Lý Gia Kỳ đã bỏ đi, chỉ cần có thể cắn nuốt được Thiên Dạ thì ba người còn lại là Lý Hạo, Linh Nhi và Liễu Ngọc Oanh tự nhiên cũng thành cá thịt trên thớt.
Nếu có được những món đại bổ này, Thao Xà sẽ lại tìm được đường sống trong chỗ chết. Nội đan bị thiêu đốt thì có làm sao? Sau khi giành được kho báu do Thần Nông Hoàng để lại, nó vẫn có thể tu luyện lại từ đầu, thậm chí còn có cả cơ hội hóa rồng.
Cơ thể Thiên Dạ gần như hoàn toàn mất khống chế, lao thẳng về cái miệng to như chậu máu của Thao Xà.
Khi phụ nữ yêu đến tận cùng, dù chỉ một cử động nhỏ nhất của người yêu cũng không thể qua được mắt cô ấy. Nhìn Liễu Ngọc Oanh liệt kê lại từng chi tiết nhỏ trên cơ thể Lý Gia Kỳ như đếm vật quý trong nhà, Lý Hạo lại không hề cảm thấy bất ngờ.
Nghe chị nói như thế, qua những cử động nhỏ thoát khỏi khống chế của cơ thể, Lý Hạo cũng cảm giác được. Hình như tình hình không hoàn toàn giống những gì cậu vừa được chứng kiến.

Chắc chắn anh ấy có nỗi khổ tâm nào đó chúng ta không biết.

Đến loài rắn độc bình thường ấy còn có sức sống mạnh mẽ đến vậy, thì nói gì tới loài rắn dữ hùng mạnh có mang huyết mạch của Thao Thiết thời cổ như Thao Xà này?
Thiên Dạ còn đang dốc cả tâm trí nghĩ cách vượt qua lớp vảy đã cháy đen của Thao Xà để tìm bảo bối trên người nó. Đến khi bản năng cảm giác được có nguy hiểm tấn công, một luồng gió tanh tưởi đã phà đến sát phía sau.
Lực hút đáng sợ tấn công cơ thể Thiên Dạ. Một cú hút liều mạng của Thao Xà đã đốt cháy nội đan của chính nó, dùng hết sức lực mà kể cả lúc trước chiến đấu với họ cũng chưa từng dùng tới!
Liễu Ngọc Oanh lại thở dài, trên vầng trán để lộ mấy phần buồn bã.
Chị là một người phụ nữ cực kì thông minh, đây là việc không phải nghi ngờ. Nhưng đồng thời cũng là một người phụ nữ rất trọng tình cảm.

Hôm khác có cơ hội em sẽ hỏi anh ấy cho ra lẽ.

Thấy Liễu Ngọc Oanh như vậy, Lý Hạo cũng thở dài không biết nên an ủi chị thế nào cho phải.
Hỏi thế gian tình là gì?
Chữ tình giải thích thế nào, vấn đề này vẫn luôn làm người ta luẩn quẩn suốt trăm ngàn năm từ xưa tới nay, nhưng trước nay lại chưa từng có ai dám nói mình thực sự nhìn thấu.

Chị không tức giận.

Nhưng điều khiến Lý Hạo bất ngờ là Liễu Ngọc Oanh lại không hề tức giận gì, chỉ thở dài bảo:
Anh ấy cũng có nỗi khổ tâm.


Khổ tâm? Khổ tâm cái gì chứ?

Lý Hạo thoáng cau này, chợt bừng tỉnh từ trong cơn tức giận.

Thằng ngốc này, chị chưa từng thấy em giận dữ đến lú lẫn thế này bao giờ cả.

Liễu Ngọc Oanh cười mắng Lý Hạo một câu. Thấy Lý Hạo quan tâm đến mình như vậy, trong lòng chị cũng dâng lên chút ấm áp, lại nói:
Em không để ý hả? Lúc em nói chị đợi anh ấy bao nhiêu năm như vậy, tròng mắt anh ấy co lại, môi cũng mím chặt, cơ thể bất giác hơi run lên. Cao thủ như anh ấy ấy mà, dù đã chiến đấu một ngày một đêm với con quái này chị cũng chưa từng thấy anh run rẩy chút nào. Nhưng anh ấy lại run lên vì chị, em còn nói trong lòng anh ấy không có chị sao?

Ai nấy đều cho rằng, Thao Xà bị một luồng sét bổ xuống đánh cho ngoài cháy trong sống đã là một thi thể. Nhưng trên thực tế, cả đám Lý Hạo đều đã quên một câu nói, rằng Côn trùng trăm chân, chết mà không cứng!
Rất nhiều người, lúc đánh rắn cứ tưởng chỉ cần chém đầu rắn là đã có thể giết chết nó.
Không sai, đúng là con rắn mất đầu này không thể sống được nữa, nhưng không sống được không có nghĩa là nó sẽ lập tức chết hẳn. Trên ti vi cũng từng chiếu rất nhiều, sau khi một người chém đứt đầu rắn, đã bất cẩn bị chính cái đầu rắn đã lìa khỏi cổ đó bất thình lình cắn cho một phát, sau đó trúng độc bỏ mạng.
Lý Hạo vỗ vỗ vai Liễu Ngọc Oanh, an ủi:
Nếu đã biết anh trai em có chuyện khó nói, vậy chị cũng đừng buồn, đừng khó chịu nữa.


Sao có thể không khó chịu được chứ?

Liễu Ngọc Oanh lại thở dài, ngẩng đầu ngước nhìn khoảng trời nơi Lý Gia Kỳ vừa biến mất, tay vén mấy sợi tóc duyên dáng bết trên trán, nói:
Dù biết rằng anh có nỗi khổ tâm, nhưng nghe anh nói với mình như vậy, nếu chị có thể khống chế mình không khó chịu, vậy chỉ e chị đã có thể bắt mình đừng yêu anh, đừng đợi anh từ lâu rồi...

Thế nhưng!

Đúng lúc Thao Xà tưởng rằng tính toán phản kích cùng đường của mình đã thành công, một bóng dáng gầy gò bỗng hiểm hóc chen ngang vào chính giữa nó và chim trấm Thiên Dạ, giơ lên một thứ như cục gạch cỡ nhỏ đập thẳng vào nó.

Chỉ trong chớp mắt, một luồng sáng nóng rực đột ngột bắn vọt ra từ chiếc điện thoại trong tay Lý Hạo, chiếu thẳng vào đầu Thao Xà, tức khắc khiến đầu nó hóa thành bụi phấn.


Kiếm khí thuần dương!


Kiếm khí thuần dương của Lã Động Tân có tính chất phá tà chí cương chí dương, đối với Thao Xà đang trọng thương, đây chắc chắn là thứ trí mạng!
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Vua Mua Sắm Tam Giới.