• 1,111

Chương 241: Tự tay đập chết



Đáng ghét, đáng ghét quá đi!


A Kiên thẹn thùng liếc nhìn Lý Hạo, sau đó lại hờn dỗi giơ nắm tay nhỏ nhắn chọc lại Tả Phi Phi8, quả thực là trông cực kỳ đáng yêu.
Đứng trước cửa quán bar Phoebe, Vương Học Thành do dự hồi lâu. Nhìn tâm huyết cuối cùng của mình, sao anh hạ thủ cho được?
Thế nhưng khi vừa nghĩ tới phải quay lại Như Ý Lầu kia, cả ngày bị nhốt trong phòng biệt giam đến nhà vệ sinh còn không có, anh ta liền cảm thấy không có gì quan trọng bằng tự do.
Thế nhưng vẫn may, cái tên này nhìn qua có vẻ yếu đuối thục nữ nhưng tính cách lại cứng cỏi ngoài dự tính5. Lần này bị Vương Học Thành cho người đánh bán sống bán chết, thế nhưng bảy ngày sau, cậu ta lại có thể biến thành một trang hảo hán. À, được rồi, phải là hảo nữ chứ nhỉ, nhưng hình như không đúng. Vậy cứ coi như cậu ta là một trang hảo
bất nam bất nữ
đi.

A Kiên, anh dẫn cậu đi đến chỗ này!

Nhìn thấy hắn, A Kiên đột nhiên kích động cả lên.
Không sai, chính là Vương Học Thành.

Anh Hạo, anh tới rồi à!

Heo Béo sớm đã biết tin tức hôm nay Lý Hạo tới đây. Vốn dĩ theo thường lệ, tầm này sáng nay hắn còn đang ở nhà ngủ chỏng khèo, nhưng bây giờ lại cắm đầu chạy hùng hục tới đây, cúi đầu khom lưng nói:
Anh Hạo, theo lời dặn dò của anh, em đã trùng tu lại quán giống hệt như trước. Nếu anh muốn giải khuây thì mời anh đập thử.


Vương Học Thành, phá quán bar này rồi, món nợ giữa chúng ta coi như thanh toán xong.

Lý Hạo nhìn về phía quán bar Phoebe chép miệng, lạnh nhạt nói.
Lý Hạo thấy Heo Béo còn đang do dự không biết làm sao bèn lạnh lùng nói.

Mẹ kiếp, mau dừng tay cho bố!

Lý Hạo mỉm cười lắc đầu. Sau đó cậu vỗ tay một cái, từ bên cái xe phía bọn họ, một người với khuôn mặt tiều tụy bị đẩy xuống.

Là mày!

Thấy dáng vẻ mười phần nữ nhi của A Kiên, Lý Hạo đứng bên cạnh vừa nhìn vừa hiểu ý mỉm c3ười.
Xem ra, cơn đau đớn lần này cũng không để lại trong lòng A Kiên bóng ma gì quá lớn. Cậu có lòng tin có thể giúp A Kiên c9hữa khỏi thân thể đau đớn đó. Nhưng điều khiến cậu lo lắng nhất chính là sau khi bị đánh A Kiên sẽ bị tổn thương tâm lý, cái đó mới t6hực sự là khó chữa.
Lý Hạo đàng hoàng trịnh trọng giải thích:
Lẽ nào khuôn mặt không phải là một bộ phận trên cơ thể người sao? Đừng nói anh có mặt, mà dù anh có cần mua mặt thì cũng không thể mua tại bệnh viện được, bằng không tỉ lệ bị tóm cao lắm.


Nè...


Không sao đâu, em không cần động thủ, chỉ cần nhìn thôi là được.

Lý Hạo mỉm cười đưa tay ấn mấy huyệt trên người A Kiên. Đau đớn trên người cậu ta lập tức đỡ đi rất nhiều.
Nơi này vào buổi tối thường náo nhiệt, nhưng ban ngày lại vắng như chùa Bà Đanh. Bởi vì phần lớn các quán bar đều không mở cửa vào ban ngày, chỉ có mấy quán pub mở cửa để tiếp đón các vị khách thích không gian riêng tư.
Xe dừng trước quán bar có tên Phoebe. Lý Hạo mở cửa xe đi xuống, sau đó bọn Đao Phong đỡ A Kiên từ trong xe ra ngoài.
A Kiên ngồi trên xe lăn, mặt không hiểu nhìn Lý Hạo hỏi:
Chị Phi Phi, chị buôn bán nội tạng người từ lúc nào vậy?


Cô ấy hỏi anh có cần mặt không?


Hê hê, không sao, không sao, không đánh là được mà.

A Kiên ôm chỗ vết thương đau, cười miễn cưỡng.
Hơn nữa còn phải để cho hắn tự tay phá hủy.

Hả!


Thế cũng được, vậy cậu dẫn em ấy đi xem trò hay đi, tôi phải đi về cày cấy làm trâu làm ngựa cho cậu đây.

Tả Phi Phi đỡ A Kiên xuống giường, sau đó chậm rãi xoay người nói:
Hôm nay có một doanh nhân từ Dương Thành qua đây muốn bàn bạc về chuyện hợp tác làm ăn. Dương Thành là một thành phố rất quan trọng ở phía Nam, tôi phải đích thân đi bàn bạc mới được.

Nghe lời cậu nói xong, cô y tá đang đưa thuốc cho Chó Da Vàng nằm ở giường bên cạnh cũng không nhịn được bật cười thành tiếng, trong ánh mắt len lén nhìn Lý Hạo cũng rực rỡ hẳn lên.
1998, con đường quán bar nổi tiếng nhất Minh Châu.
Nhìn thấy dáng vẻ trơ trơ này của Lý Hạo, Tả Phi Phi không nhịn được cười mắng:
Cậu cần mặt mũi không?


Suỵt..

A Kiên nghe Lý Hạo nói xong, trên mặt vui mừng phấn khởi, thở phù phù bĩu môi nói:
Em cũng muốn đánh cho thằng đó một trận nhừ tử. Hừ. Nhưng em bây giờ...

A Kiên vừa nói vừa tức giận siết chặt nắm đấm, nhưng động tác này lại ảnh hưởng đến vết thương vẫn chưa lành bên trong, thế là lại đau đến mặt mày biến sắc, ôm ngực nói không thành lời.
Để tự anh ta đi phá tài sản của chính mình, loại trừng phạt này, còn đáng sợ hơn cả cho anh ta ăn một trận đòn.
Hoa Lăng Đồng ngã ngựa, nhất định anh ta không thể quay lại tập đoàn Hoa Vinh. Bây giờ lại bắt anh ta tự tay phá đi quán bar Phoebe, sau này việc hợp tác làm ăn giữa anh ta và Heo Béo cũng khó có thể tiếp tục nữa. Lý Hạo làm thế là đang trá hình phá hủy từng chút những thứ mà Vương Học Thành dốc công xây dựng suốt mấy chục năm qua.
Lý Hạo nghe xong những lời của Tả Phi Phi, liền sờ lên sống mũi, có chút ngại ngùng nói.

Liêm sỉ để đâu...

Heo Béo vốn tưởng Lý Hạo động thủ, vậy đương nhiên gã sẽ không dám có bất kỳ oán hận nào. Thế nhưng bây giờ thấy Vương Học Thành sa cơ thất thế như vậy, trong mắt gã liền lập tức dâng trào lệ khí.

Tôi chỉ nói là để hắn phá, không nói anh không được ngăn.


Ừ, cậu vất vả rồi.

Lý Hạo nhìn Tả Phi Phi, có chút áy náy.
Lý Hạo nhìn cơ thể A Kiên đã không còn quá đáng lo, tinh thần cũng đã hồi phục tương đối khá, mỉm cười nói:
Cậu không thấy hối tiếc không được tận mắt chứng kiến lúc anh thay cậu báo thù sao? Đi, bây giờ anh giúp cậu đi thực hiện nguyện vọng.


Thật á?

Bây giờ Ngưng Chân Lộ bán chạy như vậy, thực ra cậu chỉ cung cấp sản phẩm thôi, còn lại từ đóng gói đến kinh doanh, cả việc mở rộng thị trường, quảng bá sản phẩm ra ngoài Minh Châu; tất cả những việc này đều do công ty Dược Tả Thị lo hết. Cậu chỉ có mỗi việc là ngồi đếm tiền.

Được rồi, được rồi, ông chủ Lý Hạo của tôi, cậu cũng không cần thấy áy náy về chuyện này đâu. Người thượng đẳng dùng người, trung đẳng dùng trí, hạ đẳng dùng sức. Mặc dù cậu không tự mình làm mọi chuyện, nhưng mọi phương hướng phát triển đều dựa vào cậu xử lý. Nếu như không có cậu, sợ rằng công ty sớm đã bị sập từ khi bị Hoa Lăng Đồng bôi đen và cạnh tranh giá cả với bên đó rồi.

Sau buổi tối ngày hôm ấy, Heo Béo có đi tìm hiểu một chút về thân phận của Lý Hạo. Mặc dù không thể tra ra toàn bộ, nhưng chỉ biết đến một phần nổi của tảng băng chìm thôi đã làm gã sợ đến mức suýt hồn bay phách lạc, một chút cũng không dám làm trái ý Lý Hạo.

Hôm nay tôi đến đây không phải để đập phá.

Tả Phi Phi vỗ vai Lý Hạo, nói:
Mặc dù cậu chỉ ngồi đếm tiền, nhưng lại là ông chủ vô cùng có giá.


Cậu chân thành như thế, tớ rất cảm động.


Nhìn dáng vẻ của em vẫn nên ở đây đàng hoàng dưỡng bệnh đi, cũng đừng nghĩ đến việc đi đánh người khác báo thù nữa.

Tả Phi Phi nhìn A Kiên, bực bội nói.
Sau khi điên cuồng hét lên một tiếng, hai mắt anh tađỏ lên, chạy thẳng vào quán bar Phoebe gống như bị điên, bắt đầu đập phá điên cuồng.

Anh!

Ai biết cô vừa dứt lời, Lý Hạo liền lấy tay bịt môi cô lại, vẻ mặt nghiêm túc nói:
Đây là bệnh viện, sao cậu có thể công khai buôn bán nội tạng ở đây?


Buôn bán nội tạng?


Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Vua Mua Sắm Tam Giới.