Chương 251: Lâm vỹ muốn tỏ tình
-
Vua Mua Sắm Tam Giới
- Mộc Tử Hạc
- 1234 chữ
- 2022-02-04 05:05:23
Lâm Vỹ người này đã đong đưa chai bia trong tay, biểu cảm còn có vẻ không tin, Thiên Dạ đã lý giải bằng hai chữ - Khiêu khích!
Tuy có thể nhận8 ra đây đều là bạn tốt của Lý Hạo, nhưng đối mặt với sự khiêu khích, phản ứng của Thiên Dạ chỉ có một, phải diệt tên đó!
Lâm Vỹ quá may mắn, 3nếu không phải cậu ta là bạn tốt của Lý Hạo, vậy thì vừa rồi chỉ cần Thiên Dạ dùng móng vuốt hoặc mỏ chim mổ da cậu ta, hoặc dùng lông chim vuốt mắt 9cậu ta, dù là làm gì đi nữa, Lâm Vỹ cũng chết ngay lập tức!
Tuy đây đều là những người bạn cậu tin tưởng nhất, nhưng chính cậu cũng không muốn họ biết về linh thú, mãnh thú, thánh nhân, đạo môn.
Họ là những người sống cuộc sống bình thường, không nên bị áp lực bởi chuyện này
Đôi khi, biết ít, ngược lại cũng là một kiểu hạnh phúc.
Cũng rất tốt, thi công chức, không thể chết cũng không bị đói, nếu được thăng quan tiến chức thì ngày tháng cũng nhàn nhã.
Hoàng Ninh gật đầu, nói.
Hạo Tử, ông thì sao?
Nhìn thấy Thiên Dạ tự uống bia không thèm để ý tới họ, bọn Trương Côn rốt cục cũng tỉnh lại sau cơn ngạc nhiên, đều là dáng vẻ không tin nổi.
Không phải mua đâu, có duyên phận thôi, nó tự nhiên bay tới.
Lý Hạo nói nửa thật nửa giả.
Bọn Hoàng Ninh vỗ vai Lâm Vỹ, đề nghị.
Về nhà? Về nhà để làm gì? Về nhà làm ruộng à?
Lâm Vỹ tự giễu cười nói, sau đó lại uống một ngụm bia:
Chuyện công việc bỏ qua một bên đi, sắp rời trường rồi, tôi muốn nói tâm nguyện của mình cho mọi người.
Bạn gái Trương Côn - Mạc Lỵ nói.
Cô ấy là bí thư chi bộ của lớp họ nên biết rõ các thông báo của nhà trường.
Tôi chuẩn bị thực tập ở Minh Châu, nhà tôi nhờ người quen ở đây, tôi có thể đến bệnh viện Bác Ái thực tập.
Tâm nguyện? Tâm nguyện gì?
Lý Hạo nhướng mày, hỏi.
Còn có thể là tâm nguyện gì nữa, phụ nữ đó!
Tôi? Tôi vẫn chưa biết.
Lâm Vỹ híp mắt lắc đầu nói:
Tôi à, trình độ học Trung y cũng là kém cỏi nhất lớp mình, chắc là thi công chức gì đó đi, học thì không giỏi, nhà cũng chẳng có gia thế gì, muốn ở lại Minh Châu thì khó lắm.
Vậy về nhà đi?
Trương Côn nhìn Lý Hạo, hỏi.
Tôi? Ở lại Minh Châu thôi.
Lý Hạo mỉm cười nói:
Có thể sẽ mở một phòng khám Trung y của mình, từ từ cố gắng, giúp thầy phát triển ngành Trung y.
Năm tư đại học của bọn mình bắt đầu rồi, giờ cũng sắp ra ngoài thực tập, mấy ông muốn đi đâu?
Lại cạn một cốc bia, Trương Côn đặt cốc trong tay xuống, ngẩng đầu nhìn các anh em tốt, mở miệng hỏi.
Có vài người thì trường sẽ sắp xếp, nếu mình có nơi lý tưởng muốn đi rồi thì có thể làm báo cáo xin trường là được, số người được phân đi là có hạn, giáo viên hướng dẫn nói hi vọng tất cả mọi người đều tự tìm.
Cũng đúng, Hạo Tử là trò giỏi của cụ Thần Dục, chỉ dựa vào danh vọng của cụ Thần Dục trong giới Trung y, muốn sắp xếp ổn thỏa công việc cho Hạo Tử là chuyện đơn giản!
Trương Côn gật đầu nói:
Hơn nữa Hạo Tử rất có thiên phú về mặt Trung y, giờ trình độ y thuật của cậu ấy đến đâu chúng ta đã không thể nói chắc được, sau này cậu với Thần Hi đôi tình nhân liên thủ với nhau, chắc chắn trở thành huyền thoại trong giới Trung y.
Lí Hạo cười không nói, họ đều nghĩ cậu sẽ dựa vào Thần Dục, nhưng không biết cậu nói mở phòng khám là mở nhờ tiền của mình, hơn nữa y thuật của cậu đã sớm vượt qua Thần Dục, chẳng qua bây giờ cậu còn chưa lộ danh tiếng, chỉ có người hiểu biết mới biết tài năng y thuật cao siêu của cậu.
Nhắc tới vấn đề này, Hoàng Ninh cũng rút biểu cảm vui vẻ cười đùa, nói.
Tôi và Lỵ Lỵ chuẩn bị về quê tôi.
Trương Côn ôm bạn gái Mạc Lỵ nói:
Bố mẹ tôi cảm thấy làm bác sĩ mệt quá, hơn nữa còn thấy nghề Trung y thoái hóa rồi nên muốn tôi về nhà thi công chức, dù sao hai đời họ cũng đều là nhân viên nhà nước, con đường này họ cũng quen thuộc.
Chim trấm là linh vật cực độc, cho dù Thiên Dạ có huyết mạch của khổng tước và hu6yết mạch ác thú thì nó vẫn là một con chim trấm chính hiệu, toàn thân đều là độc!
Nếu Thiên Dạ phải chiến với mãnh thú trong truyền thuyết - 5Thao Xà, nó nhất định sẽ chọn sử dụng thiên phú cắn nuốt và năng lực khống chế gió của khổng tước, nhưng nếu muốn giết người hoặc đối thủ, như vậy dùng độc chắc chắn là phương pháp hiệu quả và nhẹ nhàng nhất.
Hạo Tử, ông mua con chim này ở đâu đấy? Quá trâu bò luôn ấy?
Béo, còn ông?
Bọn Lý Hạo nhìn Lâm Vỹ đã có sáu bảy phần say bên cạnh, hỏi.
Trong bốn người bạn ký túc thì Lâm Vỹ có tửu lượng kém nhất, mới mấy chai bia đã ngục, gương mặt bóng nhẫy đã đỏ bừng.
Hoàng Ninh bĩu môi nói:
Béo này, ông đừng vương vấn Đổng Hiểu Uyển nữa, người ta chỉ coi ông như cái lốp dự phòng thôi. Lúc cô ta yêu đương, ông gọi điện cô ta không nghe, gửi tin nhắn không trả lời, sau thất tình lại tìm ông khóc lúc, ông còn cho cô ta tiền mua này mua nọ để an ủi, đã hai, ba năm rồi ấy chứ? Ông còn ảo tưởng gì nữa?
Nói bậy!
Lâm Vỹ trừng mắt, lập tức đứng dậy, lớn tiếng nói:
Vì sao khi thất tình cô ấy lại tới tìm tôi? Là vì cô ấy tin tưởng tôi, là vì tôi rất, quan, trọng đối với cô ấy!
Béo ông uống nhiều rồi, ngồi xuống rồi nói.
Trương Côn vội vàng đứng dậy vỗ về Lâm Vỹ, tên nhóc này cũng là loại người si tình, lúc vừa lên đại học đi quân sự đã thích một cô gái tên Đổng Hiểu Uyển, chuyện này bọn Lý Hạo đều biết, nhưng Đổng Hiểu Uyên lại cứ lúc nóng lúc lạnh với cậu ta, quan hệ của hai người có phần khó nói.
Tôi cảm thấy là do tôi quá yếu đuối, quá nhát gan, tôi và Hiểu Uyển, nhất định chỉ thiếu lời tỏ tình của tôi nữa thôi.
Lâm Vỹ được Trương Côn an ủi đã ngồi xuống, híp đôi mắt say lờ đờ, vẻ mặt mê man lẩm bẩm:
Một người con gái, bốn năm đại học, ngoài bạn trai ra thì chỉ đi ăn, xem phim, đi dạo phố với tôi, ba năm qua cô ấy thay bạn trai nhiều nhưng tôi lại chưa từng bị thay thế, đây không phải là yêu thì là cái gì?
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.