Chương 265: Thiết kế tạo hình
-
Vua Mua Sắm Tam Giới
- Mộc Tử Hạc
- 1543 chữ
- 2022-02-04 05:05:54
Chỉ là không ngờ, không ngờ tên này lại thực sự quyết định dứt khoát đi tỏ tình như thế.
Hạo Tử, ông thấy tôi thế nào?
T8hấy Lý Hạo đã về, vẻ mặt Lâm Vỹ tựa như đã tìm được cứu tinh, vội vàng đẩy Hoàng Ninh và Trương Côn ra, chạy xộc đến trước mặt cậu, giục:3
Ông xem giúp tôi xem nào?
Nói thật nhé, thiếu một chút nội hàm.
Lý Hạo vuốt cằm đáp:
Không bằng thế này đi, nếu ông9 thực sự muốn làm một cuộc đại lột xác, vậy để tôi dẫn ông đi gặp Hoa Phi Tạc một chuyến. Anh ta có stylist riêng, cứ để anh ta lo việc t6ạo hình riêng cho ông là được.
Thật chứ?
Các anh em, số của tôi vẫn không đổi, nhớ gọi cho tôi nhiều nhiều vào nhé!
Hoàng Ninh xách theo va li, quay người nhìn lại đám Lý Hạo đi ra tiễn. Trên gương mặt ngô ngố của cậu ta là một nụ cười gượng gạo, sau đó nhìn Lâm Vỹ, chớp mắt nhấn mạnh:
Béo à, cố lên, chúc ông ôm được người đẹp về nhà.
Hà hà, con chồn này, đi chỗ mới rồi phải nhớ tu sửa cái miệng mình lại đi nhé, đừng để bị thiệt đó.
Đột nhiên Lý Hạo cảm thấy hẳn mình nên gọi cho Bành Đình một cú điện thoại, hỏi thử xem bao giờ cô ấy về nước. Hiểu biết của cậu về Yên Kinh đúng là chẳng có một mống, nhưng nếu hỏi được Bành Đình thì hẳn sẽ có không ít thông tin, dù sao cha mẹ đã đón cô ấy từ cô nhi viện về cũng đều là những nhân vật lớn ở Yên Kinh.
Xe lao đi như tên bắn. Lấy trạng thái luôn trong cảnh giới Động Vi của Lý Hạo, cho dù không ló đầu ra ngoài cửa sổ xe để quan sát thì vẫn có thể cảm nhận được: Ở phạm vi xung quanh vị trí ngồi của Hoa Phi Tạc, có bốn chiếc xe vẫn luôn duy trì một khoảng cách vừa phải, bảo vệ cho xe của họ đi giữa, cho dù đang ở nơi có tình hình giao thông phức tạp như Minh Châu thì họ vẫn có thể duy trì đúng trật tự đội hình vô cùng chuyên nghiệp.
Rất rõ ràng, đây là đãi ngộ chỉ có sau khi Hoa Phi Tạc chính thức trở thành người thừa kế của gia tộc. Đội vệ sĩ chuyên nghiệp bậc này, chỉ thù lao của mỗi người trong đội e cũng đã có thể nhiều hơn số tiền người bình thường tiêu xài cả năm.
Lâm Vỹ lên xe, trông có vẻ khá thận trọng. Nhà cậu ta ở một thôn nhỏ gần biên giới Myanmar, cũng là người đầu tiên xuất sắc thi đậu đại học, rời núi đi học của thôn. Chỉ là khi đối mặt với vị công tử nhà sang quý như Hoa Phi Tạc đây thì lại đến thở mạnh cũng không dám.
Cũng không phải Lâm Vỹ e sợ gì, mà là thứ khí thế này thật sự không thể coi như không thấy được. Sự khác biệt giữa người ở trên cao và người tầng lớp dưới, tuy vô hình nhưng vẫn tồn tại chân thật rõ ràng.
Xe khởi động rời đi. Lý Hạo mỉm cười bình tĩnh nói chuyện với Hoa Phi Tạc. Lúc nói đến việc Tả Phi Phi đã về Yên Kinh, Hoa Phi Tạc còn bùi ngùi cảm khái. Yên Kinh là đất dưới chân thiên tử, hơn nữa cùng với địa vị ngày càng tăng cao của Hoa Hạ trên trường quốc tế, sự phát triển ở Yên Kinh càng là đổi mới khác biệt mỗi ngày. Họ Tả là dòng họ sang quý ở đó, Tả Phi Phi về nhà, nếu có thể được gia tộc trọng dụng, vậy thành công ngày sau đã không thể đong đếm.
Lý Hạo mở cửa xe, nói với Hoa Phi Tạc.
Tiểu Hạo, cậu nói phũ phàng thế.
Hoa Phi Tạc cười lắc đầu, bảo:
Với lại, hạng mục lớn nhất của tập đoàn Hoa Vinh nhà tôi bây giờ chính là hợp tác phát triển Ngưng Chân Lộ và Ngưng Chân Dịch với Hạo Thiên của cậu, tôi không phục vụ cậu cho tốt thì coi sao được?
Không cần đâu không cần đâu.
Lâm Vỹ vội vàng quơ tay bảo:
Tôi không may đồ, anh cứ tư vấn thiết kế tạo hình cho tôi thôi, chọn trong mớ quần áo của tôi là được rồi.
Dứt lời, Lâm Vỹ mở ba lô đeo trên lưng mình ra, nở một nụ cười hơi lúng túng:
Quần áo anh làm cho tôi thì đâu có thương hiệu, vẫn cứ dùng mấy cái Adidas, Nike gì đó thì trông đỡ mất mặt hơn.
Thấy Allen cầm thước dây tới định đo eo mình, Lâm Vỹ vội lùi về sau một bước, hỏi.
Lấy số đo chiều cao, cơ thể của anh, thưa anh.
Allen mỉm cười giải thích.
Ánh mắt Lâm Vỹ thoắt chốc sáng rực. Dáng vẻ Hoa Phi Tạc mặc bộ trường sam pho5ng độ ngời ngời khi đi tới đồn cảnh sát giải vây cho bọn họ tối hôm ấy đến giờ vẫn còn mới như in trong óc cậu. Nếu như có thể nhờ anh ta làm stylist tạo hình giúp mình vậy há chẳng phải đã có thể trở nên đẹp trai rồi hay sao?
Có phải việc lớn gì đâu.
Lý Hạo cười cười, sau đó nói tiếp:
Tối nay ông đừng chải chuốt nữa. Sáng sớm mai, tôi dẫn ông tới tìm Hoa Phi Tạc.
Không thành vấn đề, Hoa tiên sinh.
Allen mỉm cười khom lưng đầy lịch sự, nho nhã, sau đó vươn tay về phía Lâm Vỹ:
Thưa anh, mời đi bên này.
Anh muốn làm gì?
Được lắm.
Lâm Vỹ hưng phấn như sắp nhảy lên tới nơi. Cậu ta nhanh nhẹn cởi phăng bộ đồ đang mặc trên người ra, sau đó cẩn thận gấp gọn cất đi.
Tinh mơ hôm sau, chú của Hoàng Ninh cho người mang xe tới trường đón cậu ta. Việc thực tập của Hoàng Ninh đã được sắp xếp xong xuôi, chỉ ngay đây thôi sẽ phải chuyển vào khu kí túc xá nhân viên của bệnh viện. Nếu không, khoảng cách từ kí túc trường tới bệnh viện đi làm thực sự rất xa, nếu ở lại trường sẽ không tiện di chuyển.
Lý Hạo mở túi lấy ra một tấm thẻ nhét vào trong tay Trương Côn:
Mấy năm nay không có cơ hội để cám ơn sự chăm sóc của trưởng phòng, bữa này coi như tôi mời ông và Mạc Lỵ đi. Đừng khách sáo, từ chối tức là không xem tôi là anh em.
Cái này...
Trương Côn nhận tấm thẻ Lý Hạo nhét cho, do dự một lát rồi cũng thông suốt, cười đáp:
Được! Vậy tôi đành mặt dày nhận lấy vậy. Anh em đã sống tốt, tôi được hưởng ké chút chút thì ngại gì chứ.
Tiểu Hạo, lên xe đi.
Cửa kính xe hạ xuống, lộ ra gương mặt đẹp trai phong độ của Hoa Phi Tạc.
Bây giờ anh thành ông chủ nhỏ rồi, dù không phải ngày bận trăm việc thì cũng chẳng khác gì, mấy việc kiểu thế này mà cũng phải đích thân tự đi?
Đúng vậy. Béo, đi thôi.
Thấy Trương Côn đã nhận tấm thẻ, Lý Hạo cũng cười, kéo Lâm Vỹ đi ra khỏi trường.
Cậu đã nhận được điện thoại, Hoa Phi Tạc đã dẫn người tới đón.
Hạo Tử, ông mau dẫn Béo đi tạo hình tút tát lại đi. Hôm nay tôi phải dẫn Mạc Lỵ đi Irene ăn cơm. Tới Minh Châu học đại học ba năm rồi mà vẫn chưa được ăn một bữa đồ Tây chính tông nào, giờ sắp về quê thi viên chức, phải đền bù cho cô ấy một bữa ra trò.
Trương Côn cười bảo. Hai ngày nữa là cậu ta và Mạc Lỵ cũng về nhà rồi.
Đi đi.
Xe dừng lại trong căn nhà cũ Hoa Phi Tạc đang ở. Một người đàn ông có phong cách ăn mặc đầy chất nghệ sĩ đã chờ sẵn trong phòng khách.
Allen, chính là người bạn này, giúp tôi tạo cho cậu ấy một vẻ ngoài thật cuốn hút đi.
Vừa vào phòng, Hoa Phi Tạc khẽ đẩy Lâm Vỹ - bấy giờ còn đang trầm trồ ngắm nghía bày trí trong căn nhà cổ của họ Hoa, nhẹ giọng bảo.
Lâm Vỹ cũng cười đập lại vai cậu ta, ánh mắt đã hoe đỏ.
Đi đây. Có rảnh thì cứ tới, gọi điện thoại cho tôi, bao ăn ở.
Hoàng Ninh phất tay một cái rồi phủi mông xoay người bước thẳng lên xe, mất hút sau cổng trường không quay đầu lại.
Allen kinh ngạc nhìn mấy bộ đồ trong túi Lâm Vỹ, vừa nhìn là mặt đã ngây ra, mãi hồi lâu cũng không nói nổi lời nào.
Lý Hạo và Hoa Phi Tạc đưa mắt nhìn nhau, đồng thời nở nụ cười méo xệch:
Anh Allen này, cứ nghe theo cậu ấy đi. Làm phiền anh tạo giúp cậu ấy một kiểu tóc phù hợp, còn việc quần áo thì thôi vậy.
Việc này...
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.