• 1,574

Chương 274: Dương mưu


Sau khi nghe báo cáo xong anh gật đầu nói:
Xử lý thi thể đi, còn sống thì đưa đi bệnh viện.

Cố gắng giữ lấy người 8sống, chắc chắn đám liều mạng này cũng gánh trên lưng không ít nợ máu đâu.

Nếu có thể cứu sống được, quay về thẩm 3vấn xem mấy bản án cũ của Minh Châu chúng ta có liên quan đến bọn họ không.


Mày muốn cứu tao?
Bái đại nhân chớp mắt, vết thương từ từ ngừng chảy máu cũng khiến ông ta khôi phục lại chút tinh thần.
Thấy Lý Hạo dường như có lời muốn nói với ông ta, các chiến sĩ cảnh sát vũ trang bên cạnh cũng chỉ cầm súng canh gác ở xung quanh, không vội bắt Bái đại nhân.

Đúng, tôi là một bác sĩ, cứu người là thiên chức của tôi.
Lý Hạo nhoẻn miệng cười, nụ cười hồn nhiên chân thật, nhìn qua rất vô hại.

Đội trưởng Lâm, tôi là bác sĩ Trung 9y, hay là để tôi đi sơ cứu vết thương trước.
Như thế sau khi đưa đến bệnh viện, không phải tỷ lệ cứu chữa thành kh6ông sẽ cao hơn một chút sao?
Lý Hạo ở bên cạnh đúng lúc lên tiếng, mạnh dạn tự đề cử mình.

Ha ha, nếu người anh 5em Lý Hạo đây đã sẵn lòng ra tay giúp thì đương nhiên là không thể tốt hơn rồi.
Lâm Tiêu cười, anh không biết y thuật của Lý Hạo đến đâu, nhưng biết thằng nhóc này được lãnh đạo lớn trong cục công an thành phố hết sức vừa ý.
Hơn nữa biết đâu có người cảm thấy ông dễ mến, để ông sống trong nhà lao an nhàn hơn chút.
Trong lòng Lý Hạo rất rõ, Bái đại nhân hỏi như vậy, thực ra là chứng tỏ ông ta đã xuôi rồi.
Nếu không, ông ta chỉ cần quyết liệt từ chối là được, hoàn toàn không cần phải vẽ vời thêm chuyện làm gì.
Cho nên cậu đưa ra lợi ích, với thân phận sát thủ người đầy nợ máu như Bái đại nhân, nếu không làm nhân chứng thì chắc chắn sẽ bị tử hình ngay.

Cho tao một phát súng.
Bái đại nhân gắng gượng ngẩng đầu nhìn Lý Hạo, miệng giàn giật, nói:
Cho tao chết sảng khoái đi.


Ban ngày ông còn phải người giết tôi, chúng ta là kẻ địch, ông có tư cách gì xin tôi?
Lý Hạo bất động như núi, ngồi xổm xuống, trở tay lấy một cây châm bạc từ bên hông, đâm vào mấy huyệt lớn ở bên hông và ngực của Bái đại nhân.
Hiệu quả ngay lập tức, tốc độ chảy máu từ vết thương trên bụng Bái đại nhân giảm đi thấy rõ.
Cậu chỉ là người khui ra những hành vi phạm tội đó mà thôi.
Đây hoàn toàn là dương màu, không cần giấu diếm, cho dù quang minh chính đại bày ra để mọi người biết, cũng không sợ không có hiệu quả.
Nếu nói âm mưu là ngấm ngầm hãm hại, chỉ có lặng lẽ bày mưu sau lưng mới gài bẫy được người khác, thì dương mưu chính là làm một cách quang minh chính đại, cứ thế xảy ra trước mắt anh nhưng anh lại không có cách nào thoát được, biết rõ bị gài bẫy mà vẫn phải nhảy vào, không thể không nhảy!
Vì sao tao phải giúp mày khai ra hắn?
Bái đại nhân cũng biết Lý Hạo vốn không sợ bị người khác biết, do dự một lát, ông ta nheo mắt, thấp giọng nói:
Nên biết, Hoa Lăng Đồng từng cứu mạng tạo.

Khai ra hắn, làm nhân chứng, bản thân ông cũng có thể giảm nhẹ hình phạt.
Cậu ta lại được một tay Trác Nhất Sơn đề bạt, được họ Trác tin cậy.
Hơn nữa hành động hôm nay của họ thu được thành công lớn cũng xuất phát từ tin báo của Lý Hạo, bất kể thế nào anh cũng không thể từ chối đề nghị nho nhỏ ấy của cậu.

Chú ý an toàn.
Lâm Tiêu vỗ vai Lý Hạo, bảo một cậu cảnh sát vũ trang dáng người xấp xỉ Lý Hạo ở bên cạnh cởi trang bị chống đạn trên người đưa cho cậu mặc vào.
Nếu để Lý Hạo bị thương ở đâu, anh quay về cũng không biết ăn nói thế nào.

Cảm ơn đội trưởng Lâm.
Lý Hạo mỉm cười nhận lấy áo chống đạn khoác lên người, sau đó cùng quân đội vũ trang đi vào bên trong.
Trong nhà kho rộng lớn, mùi máu tươi gay mũi vẫn khiến người ta buồn nôn.
Nếu Bái đại nhân còn sống, đồng thời khai ra hắn, thì sợ rằng Hoa Lăng Đồng vốn đang mang tội nặng chỉ có thể ngoan ngoãn ở trong tù cả đời thôi.
Hơn nữa đây cũng không phải chuyện gì không thể cho người khác thấy.
Lý Hạo một là không vu oan, hai là không hãm hại, Hoa Làng Đồng quả thực sai khiến bọn họ âm thầm khử sạch phe đối lập.
Hít sâu mấy hơi, Bái đại nhân dằn nội tâm đang kích động của mình xuống, góp nhặt hơi sức ngẩng đầu lên, ánh mắt sáng quắc nhìn Lý Hạo, hỏi.

Thông minh lắm, không hổ là quân sự của tổ chức sát thủ!
Lý Hạo không hề e dè cảnh sát bên cạnh, cứ thế thoải mái gật đầu thừa nhận.
Cậu cho rằng đám sát thủ này chắc chắn còn có vài vụ án giết người khác nữa, mà phần lớn vụ án đó đều không thoát khỏi quan hệ với Hoa Lăng Đồng.
Nhưng hiển nhiên những cảnh sát vũ trang này không phải lần đầu tiên chứng kiến cảnh tưởng ấy, bởi vậy ai cũng rất bình tĩnh.
Song Lý Hạo là một thằng nhóc ít tuổi, trước hiện trường tử vong máu chảy thành sông như thế cũng tỏ ra vô cùng bình tĩnh thì quả đã khiến mấy anh cảnh sát vũ trang này phải nhìn cậu với con mắt khác.

Khụ, khụ...
Đến gần kẻ bị thương còn sống kia, Lý Hạo nghe thấy tiếng ho khan khó nhọc.
Nghe cậu nói thế, Bái đại nhân suýt tức phát khóc, chỉ hận không thể nhảy dựng ngay lên nhìn xem có phải da mặt Lý Hạo chống đạn được hay không.
Con mẹ nó, da mặt phải dày đến đâu mới nói ra được cái câu ấy? Cứu người? Những sát thủ tộc mình chết thảm và bản thân ông ta bị thương nặng, chẳng lẽ không phải do thằng ranh này đưa cảnh sát đến? Thế mà nó vẫn mang về thiên thần áo trắng trách trời thương dân, nói với mình nó là một bác sĩ.
Có còn thiên lý không?
Mày để tao sống, là muốn cho tao khai ra Hoa Làng Đồng phải không?


Tao còn muốn biết tao thua ở chỗ nào.
Bái đại nhân ngẩng đầu, ánh mắt một lần nữa thêm phần sắc bén, hỏi Lý Hạo:
Chẳng những Hỏa Lang xác định hắn không bị người theo dõi mà tao cũng đã bí mật cắt đuôi cho hắn.
Có thể bản lĩnh giết người của tao tầm thường, nhưng tạo rất tự tin vào năng lực bày mưu tính kế và khả năng trinh sát cùng phản trinh sát của mình.
Sao mày có thể âm thầm lần theo tao tới đây?
Bái đại nhân nghiền rằng, rõ ràng không phục khi bị thua trong lĩnh vực chuyên ngành mình am hiểu.
Bái đại nhân vốn chức cao vọng trọng, ban phát mệnh lệnh trong nhóm sát thủ lúc này lại đang yếu ớt ngã dưới đất, tay ôm bụng.
Trên bụng ông ta trúng máy phát đạn, mặc dù đã cố gắng bịt chặt bụng mình, nhưng máu tươi vẫn ổ ổ chảy ra từ miệng vết thương.
Nếu tiếp tục như thế, chắc chắn ông ta sẽ không cầm cự được đến khi tới bệnh viện.
Còn nếu ông ta có thể vạch trần kẻ đứng sau, vậy sẽ có cơ hội được giảm xuống tù chung thân.
Hơn nữa Lý Hạo đã đáp ứng có thể cho cuộc sống trong tù của ông ta thoải mái hơn chút, cũng tức là ám chỉ sẽ đánh tiếng để chiếu cố ông ta.
Lý Hạo tin rằng Bái đại nhân rất rõ, chỉ với hai điều này, ông ta không có lý do gì để từ chối mình.

Bởi vì tôi không phải người theo các ông, mà là dùng nó.
Lý Hạo mỉm cười cho đáp án, chính là con chim trẩm Thiên Dạ màu ngọc tím đang ghé vào vai cậu chợp mắt.


Lúc trước tôi biết Hỏa Lang muốn chạy trốn cho nên cố tình để hắn chạy thoát.

Thậm chí, để không để hắn nghi ngờ là tôi cố ý thả hắn đi, tôi còn ném mạnh mái chèo ra, nhưng không đập cho hắn bị thương quá nặng, chỉ để trầy chút da phía sau lưng.
Lý Hạo chậm rãi nói:
Sau đó tôi để Thiên Dạ bay lên không trung, giám sát cặn kẽ hướng đi của Hỏa Lang.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Vua Mua Sắm Tam Giới.