Chương 285: Chú nên nhớ rõ tên tôi
-
Vua Mua Sắm Tam Giới
- Mộc Tử Hạc
- 1189 chữ
- 2022-02-04 05:06:16
Dựa vào thân phận của họ, thường ngày người ba hoa nịnh nọt, tới cửa xin họ khám bệnh động tới nỗi có thể đạp nát cửa.
Người trẻ8 tuổi như Lý Hạo, nếu có thể được họ dạy bảo một câu là đã hưng phấn cả ngày trời mới phải, dù sao họ cũng không tin được có ngày mình 3sẽ bị một tên nhóc chưa mọc đủ lông chỉ thẳng vào mặt răn dạy như thế! Không khí yên tĩnh tới kì lạ, chỉ có tiếng hít thở ngày càng gấp9 của các thành viên đoàn chuyên gia.
Lý Hạo vừa nói toạc ra thân phận của Tiểu Yến Tử, cô công chúa của nhà họ Trác.
Đây không phải con cái nhà giàu bình thường, đám bác sĩ bọn họ có trâu bò hơn nữa cũng ngàn vạn lần không thể đắc tội! Bọn họ thành lập tổ chuyên gia đi Vân Điền để khám bệnh cho Trác Nhất Sơn, không phải vì muốn nhà họ Trác mắc nợ ân tình họ sao? Nếu khiển Trác Yến Vũ mất hứng, về nhà nói hai ba câu, thì có phải là trộm gà không được còn mất nắm gạo? Quả nhiên, vừa nghe trưởng đoàn Ngô Vũ Tuyền nịnh Tiểu Yến Tử, các chuyên gia sau ông ta kịp thời cũng phản ứng.
Một đám chuyên gia cười vui vẻ đi phía sau, nhất là đội trưởng Ngô Vũ Tuyền, gương mặt tươi cười nhăn tít như hoa cúc, như là nhìn thấy Trác Yến Vũ trưởng thành trở thành một cô gái yêu kiều duyên dáng khiến ông ta vô cùng vui mừng.
Viện trưởng Ngô, thằng nhóc kia là ai vậy?
Nhìn bóng lưng Lý Hạo và Trác Yến Vũ đi trước, thân phận đại tiểu thư nhà họ Trác đã đủ khiến họ sợ hãi, nhưng tên Lý Hạo trẻ tuổi này không thể khiến đoàn chuyên gia chịu phục.
Biết thân phận của Tiểu Yến Tử, sự tức giận đã chuyển thành nụ cười mỉm đầy thiện chí.
Gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ, tốc độ trở mặt của những người này còn nhanh hơn lật sách.
Máy bay sắp cất cánh, mời các vị hành khách gập bàn, thắt dây an toàn, chỉnh thẳng ghế, tắt hết các thiết bị điện thử.
Giọng nói ngọt ngào của tiếp viên hàng không truyền tới từ loa phát thanh, người đang ngồi ngoại trừ Lý Hạo mới ngồi máy bay lần ba, còn những người khác đều là tay sành đời, rất nhanh đã chuẩn bị tốt thao tác trước khi cất cánh.
Tuy Lý Hạo không có kinh nghiệm gì nhưng có thể học theo, chuẩn bị một cách suôn sẻ.
Con người ấy mà, thời điểm cần thỏa hiệp, luôn có thể nghĩ rất nhiều biện pháp lý do để an ủi mình.
Người đủ rồi, mau đăng ký đi.
Trác Yến Vũ cũng không để ý họ, lạnh lùng xoay người, rồi sóng vai với Lý Hạo đi đến cửa soát vé.
Lý lịch của họ, trừ lúc bình xét danh hiệu có thể mang ra nói chuyện ra thì trong mắt Lý Hạo, nó không đáng một đồng!
Mày!
Một thành viên khá mập trong đoàn chuyên gia chỉ vào Lý Hạo, tức tới run cả thớ thịt béo trên người, bước lên muốn tranh luận với Lý Hạo.
Nhưng kẻ đứng đầu đoàn chuyên gia vội ngăn cản gã, đi tới trước mặt Trác Yến Vũ nói:
Hóa ra vị này chính là thiên kim nhà cục trưởng Trác, là Trác Yến Vũ mà cụ Trác yêu nhất đấy à!
Nói xong, ông ta còn tỏ vẻ quen biết muốn sờ đầu Tiểu Yến Tử, mỉm cười nói:
Lúc cháu mới sinh chú cũng từng bể cháu đấy, đúng là con gái mười tám, cháu xem này, ban nãy chú cũng không nhận ra cháu nữa.
Ai ngờ Trác Yến Vũ nghiêng đầu tránh tay ông ta, tức giận nói:
Chuyện trước đây đã xa lắm rồi, tôi không nhớ rõ.
Ha ha, đương nhiên là không nhớ rõ rồi, trẻ con tối thiểu qua hai tuổi thì đại não mới có thể hình thành trí nhớ sâu, khi đó cháu vừa sinh ra, đương nhiên không thể nhớ được chú rồi.
Ngô Vũ Tuyền không hề xấu hổ, tươi cười rút tay về, tủm tỉm nói.
Ai ai cũng biết, đoàn chuyên gia này đã giận bốc lên rồi, sắp bùng nổ rồi! Lý Hạo không hề6 yếu thể đứng chắn trước mặt Trác Yến Vũ, một người đối mặt với mười mấy người cũng không hề luống cuống.
Vốn mấy người đó khôn5g đến đúng giờ đã khiến người ta thấy tức rồi, thời gian là do các anh định, chính các anh cũng không tuân thủ còn muốn người khác đến đúng giờ, có lý hay không? Lại còn sau đó, cả đoàn chuyên gia cũng không giống người biết mình đến muộn nửa giờ, không chút dáng vẻ vội vàng, còn ở đây mà nói cười hàn huyên, đây là đi cứu người hay đi du lịch? Cuối cùng, đối với lời chất vấn tức giận của Tiểu Yến Tử, những người này còn có mặt mũi châm biếm họ, còn ở đây bày sơ yếu lí lịch cho họ xem? Đúng là trò đùa! Tuy Lý Hạo muốn chấn hưng Trung, nhưng không hề căm ghét tây y, chỉ là cậu không nhìn nổi mấy tên sĩ diện này.
Xem bộ dạng thằng nhóc cậu chắc không thường xuyên ngồi máy bay?
Tên chuyên gia béo lớn tiếng với Lý Hạo ban nãy giờ mỉm cười nhìn Lý Hạo, thản nhiên hỏi.
Lần thứ ba thôi.
Lý Hạo liếc mắt nhìn gã, không mặn không nhạt đáp.
Trác đại tiểu thư nóng tính thì đã sao? Huống hồ người ta chỉ đang lo lắng cho ba mình ở Vân Điền xa xôi thôi.
Nghĩ vậy, nhóm chuyên gia đã thoải mái ném chuyện vừa rồi ra sau đầu.
Thằng nhóc này là cái thá gì? Dựa vào đâu mà răn dạy họ? Dựa vào đâu mà đi trước cùng Trác đại tiểu thư, còn tổ chuyên gia họ lại phải đi đằng sau?
Có hơi quen mặt nhưng không biết là ai.
Ngô Vũ Tuyền cau mày lắc đầu nói:
Không cần xen vào, dù sao chắc là không có quan hệ nhiều với chúng ta.
Lần này chúng ta đi vì bệnh tình của cục trưởng Trác, mọi người cố hết sức, còn lại thì nghe ý trời.
Vâng, chỉ là bộ dáng hống hách dạy bảo của tên nhóc kia đúng là khiến người ta khó chịu.
Tức giận với một tên ranh làm gì? Đợi lát đi lên hỏi một chút thông tin chi tiết về nó, sau rồi sẽ có biện pháp chỉnh nó thôi.
Tổ chuyên gia vừa nhỏ giọng thảo luận vừa đi lên máy bay.
Nghe câu trả lời của Lý Hạo, tổ chuyên gia đều cười khẩy, đôi mắt lóe lên sự kinh thường rõ ràng.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.