• 1,574

Chương 292: Yêu cầu của lý hạo


Còn cụ Thần Dục thì tuy hôm nhậm chức không mặc được nhưng cũng tự sắm cho mình một bộ.

Đến cả Thần Hi và bà nội cô ấy k8hi mặc trường sam (sườn xám) đều toát lên vẻ đoan trang, hiền thục ra dáng tiểu thư khuê các.

Nhưng Lý Hạo vẫn cảm thấy3 bản thân mình hợp với trường bào trắng hơn cả.
Họ đều có chung cảm giác tâm can dường như đã bị Lý Hạo nhìn thấu, vô cùng khó chịu.

Rất đơn giản, tôi đi cứu chú Trác, các ông liên hệ với bên Minh Châu.
Tôi muốn ông cụ Trác dùng quan hệ của mình để truyền bá rộng rãi việc này, tôi muốn quá trình chữa bệnh sẽ được phát sóng trên cả nước qua các kênh truyền thông chính thức.
Ánh mắt sáng ngời của Lý Hạo quét một lượt qua Ngô Vũ Tuyền và Trương Minh Vũ, cao giọng nói:
Hơn nữa nếu như tôi thực sự chữa trị thành công, vậy về sau, khi được truyền thông phỏng vấn, các ông cũng phải thừa nhận sự bất lực của mình và vị trí phụ trợ của mình, thẳng thắn thì nhận rằng tôi, và Trung y tôi sử dụng mới là mấu chốt trong lần chữa bệnh này.


Cái gì?
Trương Minh Vũ và Ngô Vũ Tuyền đều đồng thanh nói:
Cậu đúng là mơ mộng hão huyền.
Việc Lý Hạo nói cậu sẽ cứu Trác Nhất Sơn và trách nhiệm cứu chữa hoàn toàn do cậu gánh vác, hai điều này cả Trương Minh Vũ và Ngô Vũ Tuyền đều đồng ý cả hai tay, bởi đây chính là mục tiêu họ muốn khi đến tìm Lý Hạo.
Nhưng sự khôn ngoan và tham vọng của Lý Hạo đã vượt xa dự đoán của hai người! Truyền hình trực tiếp cho cả nước xem quá trình chữa trị? Sau khi thành công, những bác sĩ nổi tiếng như bọn họ còn phải thừa nhận bản thân và Tây y chỉ có vai trò phụ trợ trong lần điều trị này? Bất kể ai có đầu óc đều biết, nếu như Lý Hạo thực sự thành công, vậy thì lần này danh tiếng vốn dĩ ngoi ngóp của Trung y sẽ một bước trở dậy, giành được vô số thiện cảm trong lòng quần chúng.
Nếu thành công, vậy lần này, có thể nói Trung y nhất định có thể hồi sinh! Đây là giá trị tiềm tàng mà Lý Hạo nhìn thấy.
Lý Hạo nói thẳng thừng rằng đám chuyên gia của mấy ông không tự mình giải quyết được chuyện này như thể có khác nào cầm dao đâm thẳng vào tim họ?
Tôi biết các vị sợ phải gánh trách nhiệm, thế nên tôi sẽ không nói nhiều ở đây làm gì.
Lý Hạo khoanh tay nhìn bọn họ, cười cười nói:
Đúng là tôi có thể cứu chú Trác, hậu quả về sau thì đúng là một mình tôi gánh chịu.
Nhưng mấy ông chẳng muốn mất cái gì đã đem hết tất cả trọng trách nặng như thế này đổ hết lên đầu tôi, có phải cũng hơi ngây thơ quá rồi?
Đương nhiên Lý Hạo sẽ cứu Trác Nhất Sơn, hoặc có thể nói là ngay từ đầu cậu đã chẳng kỳ vọng đám bác sĩ Tây y này có thể cứu được ông ấy.
Tuy cứu Trác Nhất Sơn là làm vì tình cảm nhưng trong chuyện này, cậu vẫn có thể moi thêm được ít lợi lộc nữa.
Cậu không chỉ muốn cứu mạng Trác Nhất Sơn mà còn muốn cứu cả Trung y! Nếu như Lý Hạo thật sự thành công, cậu không chỉ có cơ hội trở thành thần y mà trong tương lai, cậu sẽ còn là một nhân vật quan trọng không thể xóa nhòa trên lịch sử Trung y cận đại.

Đây là điều kiện của tôi, các ông chỉ cần xong thừa nhận vài điều sau khi tôi thành công thôi.
Lý Hạo bình tĩnh nhìn bọn họ, mở miệng nói tiếp:
Hơn nữa chuyện này vốn không phải là thật sao? Ngoài việc các bác sĩ ở Xuân Thành dùng kỹ thuật dòng xung điện để duy trì mạng sống cho chú Trác rồi đợi tôi ra tay, còn cho đến bây giờ, các bác sĩ, chuyên gia ngoại khoa có đưa ra được phương án chữa trị nào khác đâu?
Một lần nữa, câu nói của Lý Hạo lại làm cho Ngô Vũ Tuyền và Trương Minh Vũ phải biến sắc.
Tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng sự thật đúng như những gì Lý Hạo nói.
Ngô Vũ Tuyền và Trương Minh Vũ đều sửng sốt bởi câu hỏi ngược lại của Lý Hạo.
Lúc trên máy bay, Ngô Vũ Tuyền cũng biết bọn họ thêm cả đoàn chuyên gia đều không phải là đối thủ đấu võ mồm của Lý Hạo, vì thế cũng không dây dưa đôi có nhiều làm gì, liền nói:
Tình hình của cục trưởng Trác đột nhiên xấu đi, chỉ sợ không cầm cự được đến sáng mai.
Tôi nghe nói hôm qua cậu tuyên bố khẳng định có thể cứu ông ấy, vì thế chúng tôi tới đây để kịp thông báo cho cậu mau tới đó.

Đoàn chuyên gia của hai ông đều không đưa ra phương án nào sao? Chả lẽ lại để hai vị viện trưởng chạy tới đây mời một thầy thuốc Trung y quen như tôi?
Lý Hạo cười lạnh.
Chuyện mười mươi trước mắt, bọn họ không thể chối cãi.
Bất luận là vì những lý do khách quan là việc phẫu thuật cho Trác Nhất Sơn có độ khó và xác suất nguy hiểm rất cao, hay vì nguyên nhân chủ quan là mọi người sợ rằng sẽ phải gánh hậu quả nghiêm trọng nếu như cuộc phẫu thuật thất bại thì xét trên vết thương của Trác Nhất Sơn, việc hiệu quả mà Tây y mang lại quá nhỏ đã là không thể nghi ngờ!
Cậu thật sự có thể cứu sống cục trưởng Trác?
Ngô Vũ Tuyền hít sâu một hơi, chăm chú nhìn Lý Hạo, mở miệng gằn từng chữ từng chữ một.

Chí ít tôi có đủ dũng khí để thử.
Lý Hạo vẫn bình tĩnh như trước, nhún vai nói:
Nếu như các ông không đồng ý, tôi lập tức trở về phòng ngủ.
Những lời Lý Hạo nói rất có lý.
Trừ phi cậu ta chủ động đứng ra gánh vác chuyện này, bằng không, một khi Trác Nhất Sơn chết, đến cái đầu gối cũng biết nhà họ Trác nhất định sẽ đổ hết trách nhiệm lên đầu các chuyên gia ở Minh Châu và Xuân Thành chứ tuyệt đối không truy cứu Lý Hạo.
Tuổi trẻ, có lúc sẽ vì không có kinh nghiệm mà bị khinh miệt, không nhận được sự coi trọng.
Nếu như lãng phí cơ hội thế này, vậy Lý Hạo đã không xứng làm thánh nhân trời sinh rồi.
Việc chữa bệnh cho Trác Nhất Sơn lần này chính là cơ hội tốt để nâng cao danh tiếng cho Trung y, là cơ hội ngàn năm khó cầu!

Cậu muốn thế nào?
Ngô Vũ Tuyền và Trương Minh Vũ liếc mắt nhìn nhau.
Lẽ nào cậu lại không hiểu bọn họ muốn cậu trở thành con chim đầu đàn, giao toàn bộ trách nhiệm để cho cậu gánh vác?
Ai nói chúng tôi không có cách nào, chỉ là phẫu thuật thì mạo hiểm quá lớn.
Mà cậu thì lại nói hôm nay sẽ có cách, chúng tôi đến xem thử xem cậu có cao kiến gì.
Sắc mặt Trương Minh Vũ hơi chùng xuống.
Có câu, vuốt mặt phải nể mũi.
Tôi mất đi một cơ hội giúp Trung y lấy lại danh tiếng, mà trách nhiệm trong cái chết của chú Trác thì dành cả cho các ông lãnh nhận đấy!


Cậu!

Trương Minh Vũ căng cứng mặt mày, bị Lý Hạo nói cho câm nín.
Lý Gia Kỳ cũng mặc trường bào trắng, khí chất của hai anh em bọn họ rất9 thích hợp với những bộ áo bào phóng khoáng thay vì áo sam nghiêm túc.
Lần trước, sau khi trở về từ rừng Thần Nông Giá,6 Liễu Ngọc Oanh có thấy đồ của Lý Gia Kỳ, về đến nơi liền bắt tay vào làm cho Lý Hạo mấy bộ trường bào trắng rất đẹp, lần Lý Hạ5o cũng có cầm theo tới đây.
Ngô Vũ Tuyền và Trương Minh Vũ mất một lúc mới hết kinh ngạc, nhìn Lý Hạo nói:
Cậu ở trong phòng cũng ngót nghét một ngày rồi, chẳng lẽ chỉ để tắm rửa thay quần áo thôi sao?

Hai vị có mặt ở đây chắc không phải chỉ vì quan tâm tới cả ngày nay làm cái gì chứ?
Lý Hạo không thèm đếm xỉa đến sự soi mói của hai người kia, chủ động hỏi ngược lại.
Mà khi mọi sự đổ vỡ, có lúc hai từ
tuổi trẻ
này lại có thể khiến họ không cần phải chịu trách nhiệm chính.


Được, chúng tôi đồng ý.

Có điều, nếu như phát sóng trực tiếp, cậu phải tự đi nói chuyện với người nhà họ Trác.
Ngô Vũ Tuyền hít sâu một hơi.

Dứt lời, ông kéo tay Trương Minh Vũ rời đi, chỉ bỏ lại một câu:
Nhưng dù nhà họ Trác có đồng ý với cậu thì sắp xếp phóng viên ghi hình trực tiếp cũng cần mất chút ít thời gian.

Nếu cậu vì danh tiếng mà chậm trễ cứu trị, để xem đến lúc đó cậu sẽ làm thế nào?



Câu nói này không làm tôi sợ nổi đâu.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Vua Mua Sắm Tam Giới.