Chương 313: Châm phạt
-
Vua Mua Sắm Tam Giới
- Mộc Tử Hạc
- 1528 chữ
- 2022-02-04 05:06:52
''Đúng vậy! Lúc chiếu trực tiếp tôi cũng có xem, đúng là thánh luôn rồi!''
''Cám ơn cậu đã chữa khỏi cho anh hùng của chúng tôi, thực s8ự cám ơn cậu nhiều lắm.''
''Ok.''
Lưu Hồng Đào gật đầu, bừng tỉnh lại từ trong cơn kinh ngạc, xoay người dẫn Lý Hạo đi sang khu bên cạnh.
Đây chính là biểu hiện cho sự mạnh mẽ của cảnh giới tâm linh. Chân nhân tức giận, phòng rỗng sinh khí lạnh; chí nhân tức giận, thì phong vân biến sắc.
Dứt lời, Lý Hạo không nhiều lời thêm nữa, xoay người nói: ''Anh Lưu, phiền anh dẫn em tới nơi giam giữ nữ phạm nhân đó. Em muốn thẩm vấn lại cô ta.''
Các thành viên trong đội đều cố cười đùa như không mấy để tâm: ''Lý Hạo, một chàng trai trẻ như cậu đừng nên dính vào mấy chuyện chỗ chúng tôi làm gì. Đây không phải phim ảnh đâu, sẽ chết người thật đó!''
Nụ cười trên mặt Lý Hạo phai nhạt dần, nhìn những cảnh sát chỉ muốn tốt cho mình này, lạnh giọng nói: ''Ý tốt của các anh tôi xin nhận, nhưng tôi có lý do bắt buộc phải diệt trừ tận gốc băng nhóm Cung Phách. Các anh có thể không coi tôi là đội tưởng, tiếp tục nghe chỉ huy của anh Lưu cũng được, nhưng còn khuyên tôi quay về thì đừng nói tiếp nữa.''
Lý Hạo không chút nể nang, lập tức đi lên cho cô ta một cái bạt tai đau điếng, tức khắc đánh cho đầu cô ta nghiêng hẳn về một bên.
''Chà, cũng khỏe phết đấy.''
Khóe miệng cô ta trào ra một tia máu, nhưng biểu hiện thì vẫn như chẳng hề để ý mảy may. Cô ta nở một nụ cười như kẻ thần kinh, cười bảo: ''Đánh tiếp đi! Tao biết, Hoa Hạ có quy định thẩm vấn không được dùng hình. Nếu vết thương trên người tao đủ tạo thành thương tổn thì mày cứ chờ gặp xui xẻo đi!''
''Người ta thường nói, người hiểu pháp luật nhất thường không phải luật sư, quan tòa, cảnh sát hay những người chấp pháp, mà ngược lại chính là những người cả ngày phạm pháp.
Dứt lời, cậu rút ra từ bên hông một cây châm bạc dài bảy tấc, đưa châm tới trước mặt cô ta, nói: ''Ở Hoa Hạ cổ đại, có một loại dùng hình có thể so với sáu đại cực hình là lăng trì, bào cách, ngũ mã phân thây... Thứ này gọi là châm phạt, cô đã từng nghe tới chưa?''
''Cô chưa nghe cũng không phải chuyện lạ gì.''
Dứt lời, trong mắt cậu chợt lóe lên một tia hung ác, lạnh nhạt tiếp: ''Bác sĩ không chỉ có thể cứu người, mà đôi lúc, giết người cũng chuyên nghiệp lắm đấy.''
Lời này vừa ra, mọi người xung quanh đều bất giác cảm thấy toàn thân lạnh giá. Xuân Thành cả năm bốn mùa như xuân, cảm giác này họ vẫn chưa từng cảm thấy trước đây.
Hôm nay, trong phòng Lý Hạo đã bắt được một nữ tội phạm ma túy và một tên cướp nhí táo tợn. Tên cướp thì vì tuổi tác quá nhỏ nên đã bị giam trong trại quản giáo thanh thiếu niên Xuân Thành, chuẩn bị cai nghiện cho cậu ta, sau đó thông qua một vài phương pháp điều trị tâm lý để đưa thẳng bé về với con đường chính đạo.
Vì tuổi tác thẳng bé còn nhỏ, thế giới quan, giá trị quan và nhận thức đúng sai đều chưa định hình hoàn thiện. Cung Phách khống chế bọn chúng, trừ dùng những lời mê hoặc dụ dỗ ra thì còn dựa vào ma túy để làm đầu óc chúng mụ mị, khiến những đứa bé này tưởng rằng hắn là thần thánh của chúng, còn chúng thì đã định sẵn là sinh ra để làm thuộc hạ của hắn ta, giúp hắn ta giết người.
Các thành viên trong đội đều vô cùng hoan nghênh Lý Hạo. Bởi Trác Nhất Sơn là tổng chỉ huy đã lãnh đạo bọn h3ọ vây quét tập đoàn ma túy của Cung Phách, Lý Hạo cứu mạng ông chẳng khác gì cho bọn tội phạm kia một bạt tai đau điếng, cũng chẳng khác gì ch9âm cho họ - những người bị bọn tội phạm tấn công khủng bố tới không gượng dậy nổi một liều thuốc chữa lành.
Cảnh sát vốn là một nghề c6ó tính nguy hiểm cao. Mà trong đó, cảnh sát phòng chống ma túy, so với cảnh sát bình thường và cảnh sát vũ trang nhân dân thì độ nguy hiểm còn5 cao hơn cả.
''Đừng có nịnh đầm nữa, nói chính sự đi.''
Lưu Hồng Đào chắp tay cười, lệnh cho cả đội đang nháo nhào im lặng hết rồi nói tiếp: ''Hôm nay dẫn Lý Hạo tới đây không phải để các cậu chiêm ngưỡng không đâu. Bây giờ cậu ấy là đội trưởng của đội hành động đặc biệt chúng ta do Cục trưởng Trác đích thân bổ nhiệm, sẽ cùng chúng ta tiêu diệt bang nhóm Cung Phách lần này.
Một đội viên trông chừng hơn ba mươi gần bốn mươi tuổi, có vẻ khá già dặn trong đội cười bảo: ''Nếu cậu vào đội chúng tôi rồi bị thương hoặc lỡ đâu mất mạng, cả cái Hoa Hạ này biết tìm đâu ra một Lý Hạo khác để cứu cậu chứ.
''Đúng đó!''
Bởi vì đám buôn lậu ma túy này ai cũng là kẻ điên cuồng. Không tự có giác ngộ sống cuộc sống với cái đầu luôn dắt trên thắt lưng thì chắc chắn không thể trở thành trùm ma túy. Đáng hận nhất là những vũ khí thiết bị của bọn chúng còn cực kì mạnh mẽ, có thể nói là, mỗi một lần lên kế hoạch thực hiện chiến dịch vây quét ma túy quy mô lớn thì đều không khác gì phải lên chiến trường.
Cũng chính vì như vậy nên tình cảm giữa những cảnh sát phòng chống ma túy cũng thân thiết hơn hẳn mức bình thường. Tuy Trác Nhất Sơn là lãnh đạo mới được điều chuyển công tác từ Minh Châu tới nhưng trong lòng họ, sự kính trọng dành cho Trác Nhất Sơn lại không nhỏ chút nào. Lý Hạo đã cứu mạng Trác Nhất Sơn, vậy nên các cảnh sát trong đội cũng vô cùng biết ơn cậu.
Lý Hạo vẫn còn rất trẻ tuổi, tuy đã được tận mắt chứng kiến y thuật cao siêu khó đoán của cậu nhưng cái chức vị đội trưởng đặc biệt từ trên trời rơi xuống này thì là cái quái gì vậy?
Lý Hạo còn trẻ măng như thế, trông lại chẳng khác gì anh thư sinh tay trói gà không chặt, sao có thể làm đội trưởng của họ được?
Vươn tay phẩy nhẹ lên huyệt nhân trung của cô ta, người phụ nữ đang ngủ say lờ đờ tỉnh lại, dáng vẻ như vừa mơ một giấc mộng đẹp. Cô ta ngáp một cái như vẫn chưa thỏa mãn, nói: ''Ai thế hả? Phiền chết mất! Bà đã nói hết rồi, không biết gì hết, các người còn lằng nhằng gì nữa!''
Bộp!''
Lý Hạo lạnh lùng nhìn cô ta, nhếch miệng cười: ''Xem ra những lời này nói quả không sai.''
Nói xong, cậu vén tấm áo bào trắng của mình lên, để lộ một bao ngân châm buộc ngay bên hông, mỉm cười tiếp: ''Nhưng ngại quá, tôi không phải cảnh sát. Tôi là một bác sĩ. Bác sĩ Trung y!''
''Để tôi thử xem.''
Lý Hạo gật đầu, nhìn người phụ nữ đang cúi đầu, tay bị còng ra sau ghế kia, bước vào phòng.
Nhân chi sơ, tính bản thiện, dù là cướp thì trẻ con cũng là vô tội. Đối với những đứa trẻ đi sai đường này, chính quyền Hoa Hạ không phán tội mà sẽ dùng các biện pháp cảm hóa để đưa chúng về con đường ngay thẳng.
Tội phạm ma túy không có nhân tính, Lý Hạo lại có thánh tâm nên cậu cũng không định động thủ với trẻ con. Mục tiêu của cậu, chính là người phụ nữ vừa vào cửa đã bị cậu tóm gọn trước tiên kia.
Bọn họ còn phải trèo đèo lội suối, dao thật súng thật, cược cả tính mạng để bắt bọn tội phạm ma túy đó!!
''Lý Hạo, cậu đừng đùa nữa. Cái việc cược mạng như chơi của bọn tôi cậu không làm nổi đâu. Cậu là bác sĩ, cứu người là bản lĩnh của cậu, nhưng giết người thì không ổn đâu.''
''Đội trưởng đặc biệt?''
Nghe câu này của Lưu Hồng Đào, mặt mày ai nấy đều không giấu được nghi hoặc.
''Cạch!''
Cánh cửa sắt của phòng thẩm vấn bị Lưu Hồng Đào đẩy ra từ bên ngoài. Lưu Hồng Đào chép miệng hất cằm vào trong, nói: ''Cứng miệng lắm. Mọi thủ đoạn phương thức được cho phép bọn tôi đều đã dùng hết rồi, thế mà từ đầu đến đuôi vẫn chưa moi được gì.''
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.