Chương 350: Cùng chung kẻ địch
-
Vua Mua Sắm Tam Giới
- Mộc Tử Hạc
- 1534 chữ
- 2022-02-04 05:07:40
Tâm ma nguyên thủy vẫn luôn ẩn giấu trên người Liễu Ngọc Oanh đã hoàn toàn tỉnh lại sau khi nhận được nguồn năng lượng cực lớn ở Thầ8n Nông Giá.
Tâm ma nguyên thủy giấu mình nhiều năm như vậy, thực lực đương nhiên mạnh mẽ, không những đánh cho Lý Hạo không3 chống đỡ nổi, mà ngay cả hóa thân của Minh vương Bạch Khởi triệu hồi ra cũng không phải đối thủ!
Nó lại bị đánh tan thêm một lần, chắc phải cần một khoảng thời gian nữa mới hồi phục được.
Lý Gia Kỳ không ngẩng đầu mà nhìn thật sâu vào Liễu Ngọc Oanh nằm dưới đất, trong đôi mắt ánh lên vẻ bi thương.
Cơ thể Lý Gia Kỳ run lên, nhìn bàn tay Liễu Ngọc Oanh mất sức rơi xuống trước mắt mình, hàm răng nghiến chặt như sắp vỡ!
Chị!
Vừa rồi cậu tưởng rằng Liễu Ngọc Oanh đã khôi phục thần trí, thì ra không phải như vậy. Chỉ là tâm ma nguyên thủy mượn cơ hội này đóng giả, muốn dụ dỗ Lý Hạo chủ động đi qua, sau đó lạnh lùng hạ sát!
Ngươi không có cơ hội đâu.
Tâm ma nguyên thủy rống lên một tiếng đau đớn, bị sấm sét tôi rèn, một luồng sương đen từ trong người Liễu Ngọc Oanh không ngừng phiêu tán bay thẳng bầu trời, chính là tâm ma nguyên thủy bị Lý Gia Kỳ dồn ép ra.
Lý Hạo đứng cạnh ngơ ngác nhìn, trong lòng cũng hiểu ra. Tuy Bạch Khởi mạnh mẽ, nhưng cùng lắm chỉ là không bị tâm ma nguyên thủy khắc chế, còn nếu nói đến thứ có thể khắc chế tâm ma nguyên thủy, thì đó chính là sức mạnh của sấm sét mang theo chính khí ngút trời mới là lợi hại nhất!
Lý Gia Kỳ! Là ngươi! Ha ha, đúng như em trai ngươi nói, ha ha, chính ngươi đã tự tay giết chết Liễu Ngọc Oanh!
Tâm ma nguyên thủy vừa đau đớn gào rống, vừa hét lên như thần kinh:
Ta cảm nhận được sự áy náy và giận dữ trong lòng ngươi. Ha ha ha, ả đàn bà này đã đợi ngươi mười mấy năm rồi, thế mà chỉ đổi được một kiếm của ngươi, ngươi tu đạo gì vậy? Ngay cả người phụ nữ của mình cũng không bảo vệ được, còn nói gì đến chuyện bảo vệ chúng sinh?
Vẻ dịu dàng trên mặt Liễu Ngọc Oanh biết mất, lộ ra nụ cười lạnh giá đầy ma tính của tâm ma nguyên thủy. Tuy thân thể đã bị kiếm của Lý Gia Kỳ ghim xuống đất không thể nhúc nhích nhưng vẫn lắc đầu nói:
Tuy là thánh nhân trời sinh, nhưng dù sao tuổi cũng còn quá trẻ. Lý Gia Kỳ, nếu ngươi tới muộn nửa bước thì ta đã bẻ gãy cổ hắn rồi!
Trong lòng Lý Hạo chợt cả kinh, không thể tin nổi nhìn Liễu Ngọc Oanh dưới đất.
Đừng, đừng nói vậy...
Liễu Ngọc Oanh mỉm cười, nước mắt lăn ra khỏi khóe mắt, nét mặt vừa mừng rỡ vừa đau thương.
Rốt cuộc nước mắt Lý Hạo cũng tràn mi, hơi thở của Liễu Ngọc Oanh đã biết mất hoàn toàn. Hiện giờ dù là Đại La Kim Tiên hạ phàm cũng không thể cứu được chị.
Yên lặng, trong tầng thứ năm bừa bộn của Như Ý Lầu, sự yên lặng như cái chết bao phủ.
Thật sự không cam lòng, khó khăn lắm anh mới trở về, em lại phải đi rồi...
Trong ánh mắt Liễu Ngọc Oanh tràn đầy sự quyến luyến vô bờ, gắng hết sức giơ tay lên, muốn chạm vào gương mặt Lý Gia Kỳ, nói một cách khó khăn:
Anh đừng, đừng khổ sở, cũng đừng tự trách mình, được không? Cuối cùng có thể, có thể chết trong lòng anh, em, em cũng hạnh phúc lắm rồi, hạnh phúc lắm, thực đấy...
Hừ!
Lý Gia Kỳ sầm mặt, tay cầm kiếm càng siết chặt hơn, sấm sét đáng sợ lóe lên nhuộm xanh cả không gian.
Anh điên rồi!
Lý Hạo trợn to đôi tròng mắt đầy tơ máu, xông tới túm lấy áo Lý Gia Kỳ!
Lý Gia Kỳ không nói gì, mắt không chớp nhìn Liễu Ngọc Oanh bị kiếm ghim xuống đất, gương mặt lặng đi không nhìn ra biểu cảm.
Sao anh lại giết chị ấy?
Chị! Chị đừng nói chuyện, em có thể cứu chị. Châm pháp hành mộc của em có thể cứu chị!
Lý Hạo gạt nước mắt, rút hai cây châm bạc trong tay đâm vào người Liễu Ngọc Oanh, thúc đẩy toàn bộ mộc khí chân nguyên trong cơ thể điên cuồng truyền sang người Liễu Ngọc Oanh, muốn dùng Châm pháp hành mộc kéo dài mạng sống cho chị.
Tiểu Hạo, đừng phí sức nữa.
Liễu Ngọc Oanh khẽ lắc đầu, ánh mắt lại chưa từng rời khỏi gương mặt Lý Gia Kỳ. Sau đó, chị hộc ra hai ngụm máu.
Một lát sau, Lý Gia Kỳ ôm thi thể Liễu Ngọc Oanh lên.
Đi theo anh.
Liễu Ngọc Oanh đau khổ chờ đợi mười sáu năm, mặc cho tuổi xuân tươi trẻ qua đi vẫn không hề hối tiếc, vẫn tin chắc rằng Lý Gia Kỳ sẽ trở về. Chị đã đoán trúng Lý Gia Kỳ trở về, nhưng không ngờ anh lại quay về trong tình huống và kết cục như thế.
Vĩ Sinh giữ trọn lời thề
đã từng là câu chuyện tình yêu đẹp đẽ mà Lý Hạo thích nhất, còn Liễu Ngọc Oanh lại giống như Vĩ Sinh trong câu chuyện kia, dùng cả cuộc đời mình để giữ trọn lời thề.
Anh không hề nhìn Lý Hạo bên cạnh, chỉ mở miệng nói.
Lý Hạo ngẩng đầu, nhìn anh trai mình, không nói gì.
Không, đúng như hắn nói. Trên thế giới này chỉ cần còn tồn tại con người, tâm ma nguyên thủy vĩnh viễn không thể tiêu diệt.
Lý Gia Kỳ lắc đầu.
Việc này vượt quá xa dự l9iệu của Lý Hạo. Tuy lúc trước cậu đã cảm thấy trong Như Ý Lầu có điều gì đó không ổn, cũng liên hệ với những biểu hiện hơi kỳ quặc 6của Liễu Ngọc Oanh gần đây nhưng không thể ngờ rằng mọi chuyện lại nghiêm trọng đến mức ấy.
Mà điều khiến cậu tuyệt đối khô5ng ngờ là Lý Gia Kỳ lại đột nhiên xuất hiện đúng vào lúc mọi việc dường như đã sắp kết thúc. Tựa như Thần binh từ trên trời giáng xuống, đâm một kiếm vào thẳng ngực Liễu Ngọc Oanh!
Anh tiêu diệt tâm ma nguyên thủy rồi sao?
Lý Hạo biết mình đã trách nhầm Lý Gia Kỳ, ở bên cạnh thấp giọng hỏi.
Xin lỗi...
Lý Gia Kỳ hít sâu một hơi, mặc dù đang gắng hết sức kiềm chế nhưng đầu vai vẫn bất giác run lên.
...
Lý Hạo hơi nghi ngờ nhìn bốn phía.
Lý Hạo đẩy Lý Gia Kỳ, lạc giọng quát lên:
Anh điên rồi hả? Anh muốn trừ ma, nhưng đây là thân thể của Ngọc Oanh! Hơn nữa tâm ma nguyên thủy đã trọng thương sắp tiêu tan rồi. Có em ở đây, chắc chắn có thể tìm được cách đánh tâm ma nguyên thủy ra khỏi người chị ấy, cần gì anh phải nhiều chuyện chứ?
Châm pháp hành mộc, em vẫn còn cứu được chị, em còn cứu được!
Cuối cùng Lý Gia Kỳ cũng mở miệng, nhưng giọng nói nghe lại hơi run rẩy. Nhoáng một cái, anh đã xuất hiện bên cạnh Liễu Ngọc Oanh, đưa tay siết chặt thần kiếm Lôi Đình của mình, ánh chớp cuồn cuộn từ người tỏa ra dữ dội, truyền từ thần kiếm điên cuồng tuôn vào người Liễu Ngọc Oanh, hay chính là trong thân xác chứa đựng tâm ma nguyên thủy!
A!
Ta đã cảm thấy sự giận dữ và hổ thẹn ngươi, ha ha. Đó đều là chất dinh dưỡng cho ta, giống như khi ở Thần Nông Giá, nhân loại các ngươi không tiêu diệt được ta đâu!
Tâm ma nguyên thủy càn rỡ hét lên, sau đó tiếng gào thét nhỏ dần, cuối cùng biến mất.
Nhưng vết thương của Liễu Ngọc Oanh quá nặng, thần kiếm đâm trực tiếp qua tim, lại bị sấm sét hủy hoại lục phủ ngũ tạng. Dù mộc khí chân nguyên của Lý Hạo có truyền sang như thế nào cũng không đuổi kịp tốc độ sức sống rút đi khỏi cơ thể.
Trừ phi Lý Hạo trở thành thánh nhân, bằng không thực sự không đủ sức xoay chuyển trời đất.
Anh Kỳ, anh về rồi ư?
Liễu Ngọc Oanh khẽ chớp mắt, khi mở mắt ra, đôi mắt đã lại dịu dàng như xưa.
Lý Hạo chua xót trong lòng, cậu nghiêng đầu đi, không đành lòng nhìn cảnh tượng này.
Giống như giây phút Tử Hà tiên tử chết trong lòng Tôn Ngộ Không trong Đại Thoại Tây Du vậy, đoán trúng mở đầu, nhưng không đoán được kết cục.
Hét lên một câu, Lý Hạo như bỗng nhiên nghĩ ra điều gì, đẩy Lý Gia Kỳ ra, quay đầu đi đến bên cạnh Liễu Ngọc Oanh, đưa tay đâm châm bạc vào thắt lưng chị.
Thật đáng tiếc...
Đến Đạo môn, tu luyện.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.