Chương 364: Thang mây
-
Vua Mua Sắm Tam Giới
- Mộc Tử Hạc
- 1207 chữ
- 2022-02-04 05:08:11
Lục Đinh Lục Giáp nay đã trải qua sự tôi luyện và hấp thụ dưỡng chất từ đại trận Lục Hợp Tỏa Linh, từ hình hài trẻ con yếu nhất ngày nà8o, hiện chúng đã biến thành hình dạng đứa trẻ bảy tám tuổi, thực lực mạnh hơn, tuy đứng trước tâm ma nguyên thủy vẫn không chịu nổi mộ3t kích nhưng nếu so với người bình thường, chỉ cần phối hợp với lợi thế của Lục Hợp Tỏa Linh thì chắc chắn chẳng thành vấn đề.
Lý Hạo theo sát Lý Gia Kỳ. Tuy cũng ngồi trên Thiên Dạ bay trong không trung, nhưng với cậu đây lại là lần đầu cùng người khác ngự ki6ếm.
Đường xá xa xôi, Lý Gia Kỳ đem theo Lý Hạo ngự kiếm trên không, mệt thì dừng lại nghỉ chân. Sau khi bay suốt hai ngày trời5, cuối cùng tốc độ của Lý Gia Kỳ cũng chậm lại. Nhìn dải núi trùng điệp phía trước, anh nhàn nhạt nói:
Ngay phía trước là tới rồi.
Đây là Đạo môn sao?
Đi thôi.
Nói xong, Lý Gia Kỳ lần nữa bước lên tiến về phía trước.
Dạ!
Sắc mặt Lý Hạo thay đổi, giọng điệu lộ vẻ mong ngóng.
Nơi đây đáng lẽ cũng là nơi cậu sinh sống trưởng thành, nhưng lại vì một số nguyên nhân mà từ rất nhỏ, ngay khi chưa có được ký ức gì đã bị bỏ rơi lưu lạc bên ngoài, mãi đến bây giờ mới có cơ hội trở về.
Đây là cánh cửa vào Đạo môn.
Lý Hạo gật đầu, bước đi sau lưng anh.
Thang mây thật sự là do linh lực cường đại thông qua đạo pháp ngưng tụ thành, nếu không có kỹ năng thành thục ở một mức độ nhất định thì bước đi trên đó sẽ vô cùng khó khăn. Nhưng với tu vi của Lý Gia Kỳ, cộng thêm việc anh đã sống trong Đạo môn nhiều năm như vậy, việc đi lại trên thang mây đương nhiên chẳng cần phải bàn đến.
Lúc Lý Hạo bắt đầu bước đi cứ như một đứa trẻ mới tập tễnh biết đi, đảo qua đảo lại, còn có mấy lần suýt nữa đứng không vững phải dừng lại lấy thăng bằng.
Trước đây đúng là cậu từng cưỡi trên lưng Thiên Dạ, cũng từng ngự kiếm bay giữa trời cùng Lý Gia Kỳ, nhưng cưỡi chim là một chuyện, ngự kiếm là một chuyện, còn chuyện đứng trên một đám mây trắng như hư vô lại là một chuyện hoàn toàn khác!
Em chỉ hơi choáng vì chưa quen thôi, không cần phải thấy mất mặt.
Lý Gia Kỳ đứng bên cạnh nhẹ nhàng nói:
Rất nhiều người lần đầu lên thang mây cũng sợ đến mức tè cả ra quần đấy.
Lý Gia Kỳ khẽ quát lên, nâng tay lấy ra một miếng ngọc bộ. Dưới sự thúc đẩy của chân nguyên nội tức thuộc tính lôi, miếng ngọc bay lên giữa không trung rồi nổ tung, hóa thành những tia sáng, cuối cùng tung tóe trong không trung như nước mưa rơi xuống mặt hồ.
Sau đó, gợn sóng trong không gian ngày càng lớn, cuối cùng hoàn toàn khuếch tán tạo thành một cánh cổng cao như một đền thờ xuất hiện trước mặt họ.
Đi thôi.
Lý Gia Kỳ dường như đã quen với cảnh này, mũi chân nhún khẽ, tung người nhảy từ ngự kiếm trên không vào trong cửa hang đã mở sẵn.
Cứ nhảy vậy thôi sao?
Lý Hạo trừng to mắt, nhưng Lý Gia Kỳ không trả lời nên cậu chỉ còn cách cắn răng nhắm mắt nhảy vào trong.
Mợ nó!
Mặt phẳng dưới chân nào có phải nhà hơi gì, đây rõ ràng là mây trắng giữa không trung!
Lý Hạo Hít một hơi thật sâu, nhắm mắt lại, bấy giờ mới cưỡng chế ép tâm trạng đang kinh hãi suýt nữa không khống chế nổi của mình lại được.
Một tiếng động nhỏ vang lên, Lý Hạo cảm thấy mặt đất dưới chân lún xuống như giẫm lên nhà hơi, cứ lún xuống rồi lại nhanh chóng nảy lên.
Muốn nôn không?
Lý Gia Kỳ nhìn Lý Hạo với sắc mặt khó coi bên cạnh, nhẹ nhàng nói:
Dùng chân nguyên mộc khí hay thủy khí chuyển động tuần hoàn một vòng trong cơ thể là sẽ hết thôi.
Không phải là cậu có tinh thần mạo hiểm đến vậy, mà vì sau khi Lý Gia Kỳ nhảy xuống, thanh kiếm thần dưới chân cậu cũng bắt đầu khó chịu run lên như đang thúc giục. Lý Hạo cảm thấy, nếu chần chừ nữa thì rất có thể thanh kiếm này sẽ lật ngửa ném luôn cậu xuống mất!
Gió thét gào bên tai. Đây không phải lần đầu cậu trải nghiệm cảm giác rơi tự do, nhưng Lý Hạo thật sự rất muốn nói rằng, sau mỗi lần trải qua cảm giác mất trọng lực mãnh liệt này, cậu đều khó chịu đến mức chẳng muốn thử lại lần nữa!
Phì!
Lý Hạo gật đầu nghe theo lời anh. Chân nguyên mộc khí từ ngũ khí thiên tâm quyết chuyển động tuần hoàn trong gân mạch một vòng, cảm giác choáng váng buồn nôn quả nhiên đã giảm đáng kể.
Sau khi ổn định thân thể, Lý Hạo tò mò quan sát thế giới xung quanh. Nhưng khi nhìn xuống dưới, cậu lại không kiềm được sự kinh hãi, hai chân như nhũn ra, suýt nữa đã đứng không vững!
Vừa rồi cậu chỉ cảm giác như đang đi trên nhà hơi thôi, nhưng bây giờ vừa nhìn xuống thì…
Vì nói gì thì mỗi một bậc của thang mây cũng đều là mây khói ẩn hiện, tuy được trận pháp và linh lực ngưng tụ lại thành bậc để các tu sĩ có thể bước đi nhưng vẫn trôi nổi bất định.
Nói cách khác, nếu muốn leo lên thang mây buộc phải nắm chính xác quy luật trôi nổi biến đổi của các mây khói, nếu không sẽ bị rơi xuống bậc trước, thậm chí nghiêm trọng hơn còn có thể rơi xuống khỏi thang mây.
Nếu thật sự bị rơi khỏi thang mây, người rơi xuống không chỉ bị thương mà còn sẽ mất sạch thể diện của tu sĩ, đến cả thể diện tông môn của kẻ đó cũng bị quét sạch.
Nhưng Lý Hạo bây giờ đã là chí nhân chân nhân, hơn nữa còn là cao thủ luyện thành ba thể khí trong Ngũ khí thiên tâm quyết. Tuy đây mới là lần đầu tiếp xúc với vật thể này của Đạo môn nhưng sau những hoảng loạn ban đầu, cậu đã nhanh chóng thích ứng, hơn nữa càng bước đi lại càng nhanh chóng, vững vàng.
Lý Gia Kỳ đi trước Lý Hạo chừng năm mười bậc, tuy không quay đầu nhưng dựa vào cảm ứng của cảnh giới Động Vi, anh vẫn có thể cảm nhận rõ ràng tình hình Lý Hạo bước đi trên thang mây.
Lúc đầu, Lý Hạo còn run rẩy loạng choạng, bước đi khó khăn.
Nhưng lâu dần, Lý Hạo đã có thể vững vàng bước lên từng bậc một, có điều lúc bước lên cần phải nhìn xung quanh, trầm ngâm rất lâu.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.