• 1,111

Chương 385: Đại lễ nhận tổ quy tông


Cả không gian thời gian như ngưng lại trong khoảnh khắc này. Nhìn Lý Hạo cưỡi trên Ngao Tinh năm móng vàng rực uy nghi, ai nấy đều cảm t8hấy một lực ép vô hình hết sức đè nén.

Nhất thời, chỉ cần là tu sĩ có tu vi tới một trình độ nhất định đều có thể cảm nhận được3, chính trong cái chớp mắt khi Lý Hạo nói ra những lời này, từ trong chốn cổ xưa nào đó, một sợi dây vô hình đang lặng lẽ nối kết Lý Hạ9o lại với cả chín đại môn phái Thanh Huyền tông, Phượng Cầm các, Vô Cực môn, Tung Hoành cốc, Sâm La điện, Đại La kiếm tông, Tinh Mang t6rai, Bình Sa phái và cả Vạn Linh sào.

Nhất là với năm đại môn phái Thanh Huyền tông, Phượng Cầm các, Sâm La điện, Vô Cực môn và5 Vạn Linh sào, các môn phái từng có ân oán với Lý Hạo, sợi dây vô hình kia lại càng thắt chặt hơn, thậm chí ngay cả các đệ tử trong tông môn cũng cảm giác được một thứ gì đó đang vô hình giáng xuống người mình.

Một hai ba bốn năm, năm móng! Năm móng luôn kìa! Là rồng thật luôn đó!!!

Một số đệ tử trong Tiêu Dao tông cũng khá có kiến thức, sau khi nhìn rõ hình dáng Ngao Tinh liền kích động hú hét:
Không phải mãng xà ba chân, cũng không phải giao long bốn chân mà là rồng vàng năm móng, rồng thật luôn đó!!


Hừ, thấy chưa? Thấy rồng ta oai phong thế nào chưa?

Trong mắt Lý Gia Kỳ phảng phất hai tia sét tựa sắp ngưng kết thành thực chất, Lôi Thần Kiếm trong tay bỗng tuốt vỏ lao ra, mũi kiếm chỉ thẳng Trương Bảo Trụ khiến hắn ta lập tức cảm thấy người ngợm lạnh run.

Anh, không cần đâu.

Ngay lúc Lý Gia Kỳ định tấn công, Lý Hạo bỗng lên tiếng cản lại.
Cảm nhận được sức ép vô hình này, sắc mặt cả đám Trương Bảo Trụ và Thanh La đều tái xanh.
Dễ thấy là, nếu đệ tử xuất sắc nhất trong môn phái của mình thua trận, vậy tâm lý của tất cả các đệ tử trong môn cũng sẽ bất ổn, dẫn tới trở ngại cực lớn cho việc tăng tiến tu vi sau này. Nhưng nếu bọn họ dám phá bỏ cam kết để từ chối chiến đấu, vậy lực cắn trả nặng nề của nhân quả nhất định sẽ ảnh hưởng đến đạo hạnh, nếu nghiêm trọng thì thậm chí còn có thể mất mạng bỏ mình.
Ngược lại, với những môn phái không tham gia hãm hãi Lý Hạo như Đại La kiếm tông hay Bình Sa phái, chỉ cần nghênh chiến, dù thắng thua thế nào cũng sẽ không bị nhân quả ảnh hưởng. Bởi vì khi trước họ không nợ gì lý Hạo, hai bên không có nhân quả gì đáng nói.
Trên trời cao, Ngao Tinh đắc ý ngẩng cao đầu, kiêu ngạo hỏi lại Lý Hạo.

Ừ.

Lý Hạo gật đầu.
Nhưng chưa đợi Ngao Tinh kịp huênh hoang xem thân phận chân long của mình vĩ đại cỡ nào, những đệ tử Tiêu Dao tông đã nhận ra thân phận của nó lại la lớn.

Nhị thiếu gia lại dám bắt cả rồng làm thú cưng cho mình, trâu bò quá đi mất!


Nhị thiếu gia vô đối! Là rồng đó! Có nằm mơ ta cũng không tưởng được thần thú như thế lại có thể bị hàng phục.


Trương Bảo Trụ, đợi khi ta đến khiêu chiến Sâm La điện, tốt nhất đừng có phái đệ tử xuất sắc nhất ra.

Lý Hạo nhìn thẳng Trương Bảo Trụ, gằn từng chữ:
Ông sẽ đích thân đánh mày răng rơi đầy đất!


Mày!!

Ấy chính là sức mạnh nhân quả, còn gọi là nghiệp lực.
Hôm ấy bọn họ hãm hại Lý Hạo, Lý Hạo bình thản tiếp nhận, hơn nữa còn thầm quyết tâm rằng sau này ra khỏi ngục sẽ đến tận cửa khiêu chiêu.
Hôm ấy là nhân, ngày nay tất có quả.

Oa! Người cưỡi rồng bên cạnh Tông chủ là ai vậy? Chẳng lẽ chính lẽ Nhị thiếu gia đã lưu lạc bên ngoài bao năm nay?


Có thế cũng nói! Dáng người anh ấy và Tông chủ giống nhau như vậy, nhất định là anh em ruột rồi!


Ôi! Nhị thiếu gia còn cưỡi rồng về nhà nữa chứ! Trời ơi đất ơi! Trâu bò quá đi mất.

Thấy hai anh em Lý Hạo và Lý Gia Kỳ đã hội ngộ, Ngao Tinh ngang bướng cũng lắc đầu vẫy đuôi đòi theo.
Lý Hạo và Lý Gia Kỳ cùng sóng vai đi từ Vạn Linh sào trở về Tiêu Dao tông. Mà lúc ấy, từ trên xuống dưới Tiêu Dao tông đã giăng đèn kết hoa, toàn bộ mấy ngàn đệ tử trong tông môn đều chìm trong bầu không khí náo nhiệt của ngày lễ, thoạt trông không khác gì dịp Tết ở nhân gian.

Về rồi, Tông chủ về rồi!

Nhưng chưa đợi Trương Bảo Trụ kịp hoàn hồn, cậu đã lập tức lên giọng uy nghiêm:
Vậy nên, từ nhỏ đến lớn ông đây ghét nhất ai gọi mình là đứa con hoang.

Tiếng nói vừa dứt, trên bầu trời bầu bỗng cuồn cuộn mây đen.
Một lời ra, phong vân biến sắc!!
Lý Gia Kỳ cũng lờ luôn đám người kia đi. Với tư cách là người đạt cảnh giới chí nhân chân nhân duy nhất trong Đạo Mônhiện tại, đương nhiên anh đã nhận ra sự bất thường của Lý Hạo hôm nay. Ngày hôm nay, khí thế toát ra từ đứa em trai này, đến cả anh cũng mơ hồ cảm thấy sự nguy hiểm ẩn giấu.

Dạ.

Lý Hạo gật đầu, trong đôi con ngươi sâu thăm thẳm chợt hiện lên vẻ cảm động ít thấy.

Đúng! Mười đại tông môn bọn ta dù có đối mặt với bọn yêu quái hung ác gian xảo cũng chưa sợ bao giờ, sao có thể bị một đứa con hoang ất ơ lưu lạc đầu đường hù dọa?

Trương Bảo Trụ hừ lạnh một tiếng, nói.

Ngươi muốn chết, ta có thể thành toàn!

Trương Bảo Trụ thầm kêu
hỏng
trong lòng, mơ hồ cảm nhận được sợi dây vô hình từ trong chốn u minh lại càng quấn chặt hơn quanh mình và Lý Hạo, biết nếu không đồng ý thì tất sẽ để lại khúc mắc trong lòng, dẫn đến đại họa trong tương lai.

Bổn điện chủ chờ đấy.

Trương Bảo Trụ lắc mạnh đầu, gắng tìm về chút thần trí, căm phẫn mắng lại:
Ngươi cứ cầu cho mình có thể sống được đến lúc khiêu chiến Sâm La điện ta đi.

Đó chính là thiên lý tuần hoàn, không gì thoát được.
Khi chia lẻ Ngũ Hành thần châm ra bán từng phần cho Lý Hạo, y tiên Biển Thước đã từng nói: Nếu có thể, ông cũng không muốn thu điểm Nguyện lực hương hỏa của Lý Hạo, còn có ý tặng không cả bí tịch này cho cậu để tu hành. Nhưng bởi làm thế sẽ động đến nhân quả, dù là với chính ông hay với Lý Hạo đều không phải chuyện tốt.
Sức mạnh nhân quả là thứ đến cả thần tiên cũng không thể hóa giải, nói chi là các tu sĩ Đạo môn?
Tuy ngoài xã hội, cậu đã là kẻ giàu có nổi danh một vùng, chỉ cần tùy tiện vung tay một cái là có thể có ngay những căn nhà trong nơi tấc đất tấc vàng của Minh Châu, những căn biệt thự rộng cả mấy trăm mét vuông mà người bình thường phấn đấu cả đời cũng không trả nổi một nửa. Nhưng đó chỉ là nhà, không phải gia đình.
Chỉ ở nơi có những người thân thuộc máu mủ ruột rà, mới là gia đình.

Lý Hạo cũng là huynh đệ của rồng ta. Hắn trở về Tiêu Dao tông, đương nhiên ta cũng phải đi hưởng ké náo nhiệt.

Lý Hạo vỗ nhẹ lên sừng Ngao Tinh, bảo con rồng vàng năm móng chậm rãi tiến sát tới chỗ Trương Bảo Trụ, ánh mắt xoáy sâu vào hắn ta, tuy trong mắt không có tức giận nhưng lại như ẩn chứa cả dòng Nhược Thủy ba ngàn dặm mênh mông sóng gợn, khiến người lạnh lẽo toàn thân.

Ta lớn lên trong cô nhi viện, thế nên khi xưa trong lòng vẫn tương đối tự ti.

Lý Hạo thở dài, dáng vẻ tựa như đang lấy thân thế chìm nổi của mình ra để khiến người nghe đồng tình.
Từ xưa đến nay, chỉ có thánh nhân là có thể tách rời thân thể, nhân quả không chạm tới. Còn ngoài ra, không ai có thể thoát được sự ràng buộc của nhân quả báo ứng.

Đánh thì đánh, sợ gì chứ?

Thanh La thẳng lưng, dù chỉ mặc một lớp áo tơ váy lưới rộng thùng thình thì vẫn không thể che được dáng người lả lướt quyến rũ vốn có.

Việc này không mượn ngươi phải phí tâm.

Lý Hạo không thèm nhiều lời với hắn ta thêm nữa. Giờ cậu đã có thành tựu lớn, với những việc có thể giải quyết bằng nắm đấm thì thật sự cũng lười nói nhiều.

Đi thôi, chúng ta về nhà.


Các ngươi xem dáng vẻ ngoan ngoãn của nó kìa, nhất định là bị Nhị thiếu gia dạy dỗ đến nghe lời răm rắp rồi.



Grào!!


Nghe những lời này, gương mặt phủ đầy vảy rồng chính hiệu tỏa ánh vàng của Ngao Tinh đã xanh lè hết cả, suýt chút nữa gào khóc luôn tại chỗ.

Nó đã không đếm hết mình bị coi là thú cưng bao nhiêu lần trong ngày hôm nay nữa rồi...


Hoan nghênh Nhị thiếu gia trở về sơn môn!


Khi Lý Hạo bay đến gần bầu trời phía trên Tiêu Dao tông, tám ông lão khoác áo dài màu xanh bỗng bay lên, chắp tay cúi chào Lý Hạo.


Hoan nghênh Nhị thiếu gia trở về sơn môn!!

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Vua Mua Sắm Tam Giới.