• 763

Chương 61: Đại hội bắt đầu


Nick và Bob gật đầu, trên gương mặt ngũ quan góc cạnh toát lên vẻ mong đợi.

Giáo dục nước ngoài khác Trung Hoa, đám trẻ đến từ nướ8c Anh này đều thể hiện sự khát khao, chưa từng biết khiêm tốn là gì. Trong ý thức của bọn họ, có năng lực thì phải thể hiện ra mới đúng. 3
Lý Hạo lại chẳng hề phật lòng, mỉm cười nói:
Phía sau còn để lại hơn hai ngàn chỗ ngồi bình thường không chia phe xanh đỏ. Nếu đến giờ những chỗ đó được sinh viên đến cổ vũ cho chúng ta ngồi kín, khí thế bên mình sẽ không thua phía Tây y họ đâu.


Tuy nói thế, nhưng hơn hai ngàn chỗ đó vốn chỉ dự phòng, phần lớn sinh viên ngồi đó cũng không có lập trường nào. Đến lúc đó họ cổ vũ cho ai hoàn toàn dựa vào việc giữa chúng ta và đại học Endinburgh ai thể hiện xuất sắc hơn trên sân khấu.


Tôi biết.

Lý Hạo gật đầu, ánh mắt đảo qua ba đội bên mình, cất cao giọng nói:
Chúng ta phải tin vào Trung y, càng phải tin tưởng vào chính bản thân chúng ta!

MC lấy lại micro, lần thứ hai đưa tay ra, từ sân khấu bên trái, một nhóm người chậm rãi đi lên. Dẫn đầu là ông cụ Thần Dục mặc áo dài tiên phong đạo cốt, phía sau là đám người Lý Hạo sải bước đi theo.

Tôi già rồi, hôm nay là sân khấu của những người trẻ tuổi, để đội trưởng Lý Hạo nói đi.

Bài phát biểu rườm rà có nội dung trăm bài như một, nhưng sau khi hết mười phút phát biểu của Hiệu trưởng, các sinh viên dưới khán đài vẫn đáp lại bằng tiếng vỗ tay nhiệt liệt.
Nữ MC mặc chiếc váy lễ hội dài đi lên sân khấu, nhìn khắp bốn phía, gương mặt trang điểm đậm tươi cười, nói:
Các bạn đã đợi lâu rồi đúng không?

Lã Hạ Hầu giơ nắm đấm với đám Bob, ai ai cũng sục sôi ý chí chiến đấu, hy vọng có thể báo thù Lý Hạo trước bàn dân thiên hạ.

Nực cười, đúng là nực cười!

Dưới sân khấu, Vương Doãn đương nhiên là người ủng hộ nhất. Gã đứng bật dậy vỗ tay đầu tiên, lớn tiếng khen ngợi.

Ha ha, vậy thì kế tiếp, xin mời Hiệu trưởng danh dự của chúng ta, cụ Thần Dục dẫn theo những sinh viên xuất sắc chuyên ngành Trung y học viện y Hoa Hạ lên sâu khấu!

Thần Hi và Cao Thăng cũng gật đầu, ánh mắt Lý Hạo nhìn về phía Tô Linh đang đứng trên cùng, lần này cô là sinh viên cuối cùng đại diện cho phía Trung y của học viện y Hoa Hạ.

Tôi, tôi biết rồi.


Hay lắm!

Ông cụ Thần Dục vỗ tay.
Vương Doãn cũng tới, lúc đi ngang qua họ, gã nhìn Tô Linh với vẻ sâu xa, sau đó đi theo đám bạn lớp mình.
Kèm theo tiếng nhạc mở màn hào hùng, Hiệu trưởng học viện y Hoa Hạ đi lên sân khấu hội trường, bắt đầu đọc diễn văn.

Đúng!

Các sinh viên thích nhất là tương tác với MC xinh đẹp trên sân khấu, nên cô vừa mở miệng, phía dưới lập tức vang lên những tiếng đáp vô cùng sôi nổi.
Người trong nước đều sính ngoại, ngày Trung y vươn mình là khi nào đây?

Thầy không cần để ý làm gì.

Một nam sinh cao gầy đứng bên cạnh Lý Hạo đẩy gọng kính trên sống mũi, trầm giọng nói.
Cậu ta tên là Cao Thăng, một học sinh ưu tú bên chuyên ngành của Tả Phi Phi. Vốn hôm nay người lên sân khấu phải là Tả Phi Phi, nhưng cô bận bàn bạc với A Kiên và cô mình về việc đóng gói và phát triển Ngưng Chân Lộ, cho nên chuyện bên này đành chịu, đổi cho người khác tới.

Vậy thì không nói nhiều nữa, tiếp theo xin mời ôngLã Tư Viễn đến từ đại học Ediburgh xa xôi, đưa các sinh viên ưu tú của mình lên sân khấu!

Giọng nói của MC đột nhiên cao vút, tay đưa lên, chỉ về phía sân khấu bên phải.
Ông cụ Thần Dục nhìn chỗ ngồi phân biệt rõ hai phe xanh đỏ trong hội trường, phe màu đỏ đại diện khu Tây y nhiều gấp đôi phe màu xanh đại diện khu Trung y.
Làm sao không khiến ông cụ tức giận cơ chứ?
Giọng điệu Lý Hạo vẫn lạnh nhạt, không nể mặt Lã Tư Viễn chút nào:
Trung y, là tinh túy của Hoa Hạ chúng ta, chúng ta nhất định phải làm rạng danh nó!


Lý Hạo!

Ông ông cụ Thần Dục nhận lấy micro, rồi lại nhanh chóng chuyển sang cho Lý Hạo.

Tôi chỉ muốn nói một câu, làm người, không thể quên gốc gác, không thể vì lợi ích của bản thân mà quên đi mình là một người Hoa!

Lã Tư Viễn biết cả đám L5ã Hạ Hầu đều từng thất bại nặng nề trong tay Lý Hạo, chỉ sợ lúc lên sân khấu đại hội, bọn họ chưa đấu đã run, cho nên trước khi đại hội bắt đầu phải cỗ vũ thêm lần nữa, tiếp sức cho bọn họ.

Cố gắng! Cố gắng lên!

MC mang nụ cười chuyên nghiệp, đưa micro cho Lã Tư Viễn:
Tiếp theo xin mời ông Lã nói vài cậu ạ.


Mấy chục năm trước tôi vượt biển lớn, thỏa nguyện cõi lòng, quyết tìm chỗ đứng trên lĩnh vực y học!

Lã Tư Viễn nhận micro nói:
Hôm nay, tôi công thành danh toại, nhưng những gì tai nghe mắt thấy lại toàn là thiếu sót về trình độ chữa trị trong nước, thực sự khiến tôi thao thức bao đêm, vậy nên mới xúc tiến đại hội giao lưu lần này. Hy vọng có thể cùng nhau tiến bộ, mang tri thức và lý luận chữa trị tiên tiến ở nước ngoài về, dung hòa Trung Tây y!


Hay lắm!

Họ vừa bước lên sân khấu, tất cả sinh viên ngồi ở phe đỏ đều vỗ tay. Dù có một vài sinh viên không tình nguyện, nhưng để cho có không khí đã sớm nhận được chỉ đạo. Bị người hướng dẫn giục, họ cũng chẳng còn cách nào.

Ha ha, các bạn sinh viên của chúng ta thật sự rất nồng nhiệt đối với bạn bè từ xa đến!

Có thể phô diễn ở nơi long trọng thế này, chỉ khiến bọn họ cảm thấy hưng phấn hơn!

Tổ tiên Vương quốc Anh từng có hùng t9âm tráng chí chinh phục thế giới, hy vọng mở rộng lãnh thổ tín ngưỡng Cơ Đốc giáo trên thế giới gấp ba lần. Hôm nay các em cũng phải có ý6 chí tinh thần chinh phục tất cả như thế. Bất kể đối thủ là ai, đều phải thua phủ phục dưới tay các em!

Lã Tư Viễn tây trang giày da dẫn đầu từ một bên đi tới. Theo phía sau ông ta là Lã Hạ Hầu, Nick, Bob và Jack cùng ngẩng cao đầu bước lên.

Bộp bộp...

Chín giờ sáng, các sinh viên đến xem đã lục tục quẹt thẻ sinh viên vào hội trường.
Sau khi mọi người ngồi vào vị trí, hội trường lớn vốn vắng vẻ lập tức đông đúc hẳn lên.
Đôi mắt Tô Linh hơi long lanh, không dám nhìn vào mắt Lý Hạo.
Lý Hạo gật đầu, không nói gì nữa.

Lý Hạo!

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Vua Mua Sắm Tam Giới.