Chương 100
-
Vương Gia! Ngươi Thật Bỉ Ổi
- Mạc Cẩn
- 1768 chữ
- 2020-05-09 06:20:22
Số từ: 1763
Nguồn: thuyluulyblog.wordpress.com
Edit: Huyền Phong
Beta: Thủy Lưu Ly
Đi thôi.
Ninh Thuần cũng không muốn tiếp tục kéo dài thời gian mà thúc giục Chu Vô Tâm lên xe.
Có điều Chu Vô như Tâm đột nhiên nghĩ tới cái gì, nàng đột ngột quay đầu, thông báo một câu với Ninh Thuần:
Ninh Thuần, chàng chờ ta một chút. Ta sẽ trở lại nhanh thôi.
Sau đó, cũng mặc kệ Ninh Thuần có đồng ý hay không, vội vàng điều khiển xe ngựa chạy thẳng tới sân Bắc Vọng.
Chu Vô Tâm kiên trì đứng ngoài cửa gọi Bắc Vọng một lúc lâu nhưng vẫn không thấy hắn đi ra, vì thế nàng dứt khoát ôm mấy thứ nàng mang theo trên xe, từng cái, từng cái ném vào sân hắn, đợi đến khi ném xong tất cả, lúc này nàng mới đi tìm thang, hăng hái trèo tường vào.
Bắc Vọng lạnh lùng nhìn hành động của Chu Vô Tâm, nói:
Ngươi tới đây làm gì?
Chu Vô Tâm không thèm để ý tới khuôn mặt lạnh lùng của hắn, nàng gấp gáp lấy bình sứ Ninh Thuần kín đáo đưa cho mình, nhét vội vào tay Bắc Vọng:
Ta đến để đưa thuốc thập toàn đại bổ cho ngươi.
Bắc Vọng liếc nhìn bình sứ trong tay, tính ném đi, lại bị nàng hô to ngăn cản:
Này này này, ngươi đừng ném!
Chu Vô Tâm gấp gáp kéo tay hắn, hơi ấm từ tay nàng lan truyền qua da thịt hắn, khiến động tác của hắn hơi ngừng lại.
Lần sau, lúc nào độc phát thì nhớ ăn một viên vào, bảo đảm ngươi sẽ không còn cảm thấy đau đớn nữa.
Ta không cần.
Cần cần. Ngươi nhất định phải uống! Thuốc này rất hữu hiệu!
Bắc Vọng hơi do dự:
Ngươi lấy ở đâu?
Ăn trộm.
Chu Vô Tâm nhìn hắn:
Nếu như ngươi không chịu dùng thì cho dù ta có chết cũng sẽ không buông tha ngươi.
Mắt thấy thời gian không còn nhiều, Chu Vô Tâm nói xong câu này cũng bắt đầu vội vàng thu dọn những đồ vật nàng đã ném vào. Nàng biết, nếu nàng không làm thì chắc chắn Bắc Vọng cũng không để tâm. Nàng vừa dọn dẹp vừa càm ràm với hắn:
Bắc Vọng, ta phải đi.
Bắc Vọng đứng ở sau lưng nàng, kinh ngạc:
Đi đâu?
Ta muốn rời khỏi hoàng cung.
Sẽ không trở lại?
Không trở lại?
…Không biết nữa.
Ai biết có khi nào Ninh Liên lại đột nhiên động kinh mà ‘gô cổ’ nàng vào cung hay không, đến lúc đó không phải nàng đã nói dối Bắc Vọng à.
Một cơn gió đột ngột ngang qua, cuộn bay mái tóc màu đỏ của Bắc Vọng lên, hắn tựa người vào cạnh cửa, trong lòng lan tràn một loại cảm giác mất mát khó hiểu. Bắc Vọng hỏi nàng:
Ngươi tên gì?
Chu Vô Tâm tức giận nguýt hắn một cái:
Chu Vô Tâm.
Bắc Vọng khẽ cười lên:
Quả nhiên người cũng giống như tên.
Ngươi có ý gì?
Ngươi là một con heo ngốc không có trái tim.
.
Chú ý cách dùng từ của ngươi.
Bắc Vọng tựa như cười lại tựa như không, hắn liếc xéo nàng một cái:
Đừng nói chuyện thô tục như vậy.
Chu Vô Tâm nghe vậy, tỏ vẻ không quan tâm, nàng tiếp tục công việc đang dang dở trong tay, chẳng qua trên miệng vẫn không quên cằn nhằn Bắc Vọng lần nữa:
Bắc Vọng, sau khi ta đi rồi thì ngươi nhất định phải cố gắng chăm sóc chính mình nhé. Nếu ngươi muốn ăn cái gì, cứ dùng cây thang ta để lại để trèo ra ngoài tìm đồ ăn, đừng bạc đãi chính mình. Ai muốn cướp đồ của ngươi, ngươi phải đánh kẻ đó, đánh đến mức hắn không dám bắt nạt ngươi nữa mới thôi. Ừm, còn người kia, cho dù ông ta là phụ thân ngươi nhưng ngươi cũng phải biết phản kháng, tránh để bản thân chịu thiệt thòi. Còn nữa, thuốc ta đưa ngươi ấy, lúc độc phát thì nhớ uống vào, vừa đau phải lập tức uống ngay…
Từ trước tới giờ chưa tùng có người nào lải nhải với hắn nhiều như vậy, cũng không có ai dám yêu cầu hắn làm nhiều chuyện như vậy.
Tuy rằng trước đó nàng và hắn thường cãi nhau, nhưng mỗi lần gặp lại, nàng đều có cách khiến hắn cảm động. Giống như lần này, cứ sau khi bản thân quyết định sẽ giết nàng, thì lúc nhìn vẻ mặt thân thiết, quan tâm của nàng, hắn lại không nỡ ra tay.
Nhưng mà, ai bảo Bắc Vọng hắn là kẻ có tính khí thất thường chứ!
Cho nên sau khi nghe Chu Vô Tâm cằn nhằn xong, hắn lại lạnh lùng nói một câu:
Chuyện của ta không cần ngươi quan tâm.
Lời này nàng đã nghe nhiều, sớm không còn cảm thấy tức giận như lần đầu tiên, mà trái lại còn cảm thấy giống như hắn đang giận lẫy với nàng vậy.Chu Vô Tâm không hề liếc nhìn hắn một cái:
Ta là bà tám hay quản chuyện không đâu, ta tình nguyện.
Bắc Vọng ha ha cười to, rồi đột nhiên nâng bước, thong thả đến trước mặt nàng:
Ngươi muốn đi đâu?
Đương nhiên là về nhà.
Nơi nào?
Chu phủ ở Kinh thành. À không đúng, bây giờ ta đang ở chỗ ca ca, có điều vẫn là Chu phủ. Chu phủ là nơi nổi danh nhất thành Đông đấy…
Nói được một nửa Chu Vô Tâm đột nhiên nhớ tới Bắc Vọng không thường được đi ra ngoài, cho dù nàng có nói chuyện này thì hắn cũng không biết.
Bắc Vọng nhìn vẻ mặt chìm trong suy nghĩ của nàng, khóe miệng khẽ nhếch tạo thành một đường cong tà mị. Chẳng qua nếu lúc này hơi thở quanh thân hắn không lạnh như vậy, nụ cười cũng dịu dàng hơn một chút thì hắn tuyệt đối có thể mê đảo chúng sinh, khiến bọn họ lâm vào điên cuồng.
Nghĩ đến chuyện Ninh Thuần còn đang đợi nàng, nàng không thể ở lại đây quá lâu. Nàng nghiêm túc nhìn Bắc Vọng, nói lời cuối cùng:
Lúc nào rảnh ta sẽ đến thăm ngươi, ngươi phải giữ gìn sức khỏe!
Nói xong, bỏ đi như một làn khói.
…
Ninh Thuần điều khiển xe ngựa ra khỏi cung, mãi đến khi đến tận cửa cung, xác định chính mình rốt cuộc cũng thoát khỏi hoàng cung, nàng mới có thể thở phào nhẹ nhõm. Hoàng cung là nơi bí mật tranh đấu, có thể tránh bao xa thì tránh bấy nhiêu.
Nhưng mà sau khi nàng rời cung, xe ngựa lại không đưa nàng đến phủ Hoằng Thiện, mà là chạy về phía ngoại thành.
Chu Vô Tâm hơi khó hiểu, chuyển mắt hỏi người bên cạnh:
Tiểu Ninh Thuần, không phải chàng tiễn ta về nhà sao?
Ninh Thuần mở mắt ra, lạnh nhạt nói:
Không tiễn.
Vậy ca ca ta biết chuyện hôm nay ta phải đi không?
Biết.
Thế chàng muốn đưa ta đến chỗ nào?
Ninh thuần nhắm mắt lại, giường như không có ý định trả lời câu hỏi của nàng.
Có điều, may là Chu Vô Tâm không hề đề phòng với Ninh Thuần, nghĩ rằng hắn đưa nàng đến chỗ nào giải sầu rồi đến tối lại về phủ nên cũng không truy hỏi nữa.
Nàng tò mò nằm nhoài người bên cửa sổ ngắm nhìn cảnh tượng dần vụt qua đến khi xe ngựa dừng lại trước một ngôi miếu đổ nát để nghỉ ngơi.
Lúc này, Chu Vô Tâm lại phát tác độc. Ninh Thuần tìm trên người nàng một hồi mà vẫn không tìm thấy bình sứ kia đâu, hắn sốt ruột hỏi nàng:
Thuốc ta đưa ngươi đâu?
Chu Vô Tâm hiểu rõ, bây giờ chất độc trong người nàng sẽ phát tác ngày một lần vào buổi tối, cũng không biết chuyện này sẽ kéo dài bao lâu nữa, đúng là muốn đòi mạng mà! Hơn nữa, đau đớn lần này dường như càng kịch kiệt hơn so với những lần trước, lại nghĩ đến Bắc Vọng cũng phải chịu đau đớn nhiều năm như vậy, trong lòng Chu Vô Tâm cảm thấy chua xót không thôi.
Chẳng qua, may mắn, may mắn là cuối cùng nàng cũng có thể thấu hiểu đôi chút về hắn.
Chu Vô Tâm cắn môi, dùng hết sức mới có thể nói thành một câu hoàn chỉnh:
Ta... Ta cho... Cho Bắc Vọng...
Nghe vậy, cả người Ninh Thuần như bị sét đánh, máu thịt căng chặt, không thể lưu thông.
Lúc đầu hắn cứ nghĩ nàng giúp Bắc Vọng là vì bị dung mạo của hắn mê hoặc, sau nhìn thấy nàng có thể vì Bắc Vọng mà làm tất cả, lại nghĩ nàng đồng tình hắn, nhưng lúc này thì sao, hắn tuyệt đối không ngờ nàng dám đem thuốc cứu mạng mình đưa cho Bắc Vọng!
Ta... Ta không muốn... Hắn... Hắn phải chịu khổ...
Không thể không nói tình yêu vừa vĩ đại lại vừa mù quáng, cho dù lúc này Chu Vô Tâm đã đau đến chết đi sống lại, nhưng nàng vẫn cắn răng phân tâm, gắng gượng giải thích, chỉ sợ Ninh Thuần sẽ hiểu lầm nàng.
Chẳng qua nàng càng giải thích lại càng không rõ, nói chung, sau khi nghe xong lời nàng, vẻ mặt Ninh Thuần càng thêm khó đoán.
Ninh Thuần ôm nàng vào ngực, không biết nên khóc hay nên cười, thì thào nói:
Ngươi có biết không, ngươi là một người vừa ngây thơ vừa ngốc ngếch.
Nói xong, cũng không để nàng tiếp tục khổ mà lập tức đánh ngất nàng, ôm nàng thật chặt, không hề buông ra.
Đống lửa vẫn bập bùng cháy giữa miếu, ánh sáng mờ mịt chiếu rọi xung quanh, bỗng dưng một cơn gió nhẹ thổi qua, thổi bay khói bụi vào trong mắt hắn. Hắn khẽ nhắm mắt lại, lại không ngờ hành động này càng khiến mắt hắn đau đớn.
Hạt cát lẫn trong nước mắt, chậm chạp treo ở khóe mắt mà không chịu rơi xuống.
Trước giờ hắn luôn cho rằng thế gian hiểm ác, tình cảm giả tạo, nhưng vào lúc này, nhận định của hắn cuối cùng vẫn bị người phá vỡ…