Chương 137
-
Vương Gia! Ngươi Thật Bỉ Ổi
- Mạc Cẩn
- 1658 chữ
- 2020-05-09 06:20:08
Số từ: 1653
Nguồn: thuyluulyblog.wordpress.com
Edit: Thủy Lưu Ly
Chu Vô Tâm nghe hắn hỏi mà ngẩn ra:
Ta là Lao Thần của Phiêu Hương Viện, sao có thể để khách quan một mình trông phòng được.
Ha ha ha...
Người bên cạnh nghe thấy nàng dùng từ ngữ linh tinh như vậy, bị chọc cười.
Tên ngươi là gì? Cho cái xưng hô để nói chuyện đi.
Liên.
Ha, tên ngươi thật dễ nghe.
Hơn nữa không chỉ êm tai mà còn cực kỳ quen tai, giống như đã từng nghe qua rất nhiều lần vậy.
Vậy, Liên, ngươi giúp ta một chuyện được không, giúp ta tháo băng vải trên mặt ra, hình như nó bị thắt chặt lại rồi.
Chu Vô Tâm nói xong lại chỉ chỉ sau gáy mình.
Cây quạt bị gấp lại, Chu Vô Tâm nghe thấy có tiếng gió nhẹ khi người bên cạnh lướt lại gần. Một đôi tay thon dài mà lạnh băng vòng qua đầu nàng, theo đó, băng vải trên đầu cũng chầm chậm mở ra từng vòng một.
Mà hô hấp của nam nhân đối diện, ngay lúc dần nhìn rõ dung mạo nàng, lại trở nên gấp gáp.
Dường như Chu Vô Tâm cảm thấy người bên cạnh đang run rẩy nhè nhẹ.
Liên?
Ngươi, là ai?
Không chỉ thân thể hắn mà ngay cả giọng nói của hắn cũng đang run rẩy.
Hắn quả thật không thể tin tưởng những gì đang nhìn thấy trước mắt!
Trên đời này sao lại có hai người giống nhau như vậy, đây thật sự giống như từ một khuôn khắc ra.
Hả, ta là Cửu Liên. Là Lao Thần ở Phiêu Hương Viện này.
Vì hai mắt không nhìn thấy nên thính giác nhạy hơn nhiều, vì thế khi nghe ra cảm xúc trong giọng nói của hắn, Chu Vô Tâm vội vàng điều chỉnh lại tâm tình.
Liên ngây người nhìn nàng chằm chằm, qua một thời gian dài, giống như đang chậm rãi tiếp nhận người trước mắt. Hắn ngồi xuống đối diện nàng, lúc này, khoảng cách giữa hai người gần như gần đến mức có thể cảm nhận được hô hấp của nhau:
Ngươi không biết ta?
Phí lời. Nếu biết thì còn hỏi tên ngươi làm gì.
Liên quơ quơ tay trước mặt nàng:
Mắt của ngươi?
Ta không nhìn thấy.
Tay Liên run rẩy kịch liệt. Căng thẳng, kích động, hoài nghi, vân vân đủ loại tâm tình hỗn loạn ập tới, không ngừng quấy nhiễu khiến hắn không thể nào bình tĩnh được.
Ta tìm ngươi, là đại diện kỹ viện nói chuyện với ngươi mà, tốt xấu gì ngươi cũng nói mấy câu đi chứ.
Chu Vô Tâm nghe thấy xung quanh không còn động tĩnh gì mới vội vàng mở miệng, có chút lo lắng sợ đối phương bị nàng dọa ngã.
Liên tinh tế nhìn từng đường nét trên khuôn mặt nàng, lòng thầm nhủ, không thể, Chu Vô Tâm rõ ràng đã chết rồi, là hắn tận mắt nhìn nàng xuống mồ. Không phải Chu Vô Tâm, người này nhất định không phải Chu Vô Tâm.
Nhưng tại sao khi nhìn nàng hắn lại cảm thấy Chu Vô Tâm đã trở về đây.
Sẽ không. Các nàng không phải cùng một người, đến tên cũng không giống nhau.
Liên đột nhiên đứng lên lòng vòng trong phòng, có điều, từ đầu đến cuối, ánh mắt hắn đều chưa từng rời khỏi người Chu Vô Tâm.
Nếu lúc này Chu Vô Tâm không mù, thì đã có thể nhìn thấy nụ cười khó khắn lắm mới tràn ra trên khuôn mặt tuấn mỹ như thần của hắn. Đẹp đến mức khiến người ta không dám nhìn thẳng.
Nụ cười kia, dưới bi thương, hóa thành sương mù, dần dần mịt mờ tan biến vào không khí. Thậm chí Liên cảm thấy đây là một giấc mộng, một hồi mộng được gặp lại nàng, vui sướng đến mức không thể nói rõ…
Này, ngươi có thê tử không?
Chỉ cần hắn còn ở đây thì Chu Vô Tâm không thể khiến bầu không khí tẻ ngắt được. Nửa ngày không thấy hắn nói chuyện, nàng không khỏi mở miệng hỏi.
Liên bị câu nói này của nàng kéo về hiện thực:
Vì sao lại hỏi như vậy?
Nếu ngươi đã có thê tử mà vẫn đến chỗ yên hoa này thì bổn tiểu thư không rảnh nói chuyện với ngươi nữa. Còn nếu ngươi không có thì chuyện ngươi đến kỹ viện cũng rất bình thường, ta có thể tiếp tục nói chuyện với ngươi.
Ồ, ngươi và nàng rất giống nhau.
Cái gì?
Trong lòng Chu Vô Tâm run lên, không phải lại gặp người quen của nguyên chủ chứ. Mau mau nói sang chuyện khác:
Đúng rồi, tỷ muội ta nói bộ dạng ngươi có thể dọa lui trăm vạn hùng sư, có thể cho ta xem một chút không?
Khóe miệng Liên hơi nhếch lên:
Làm sao xem?
Chu Vô Tâm duỗi tay ra:
Đưa mặt ngươi lại đây.
Liên ngây người nhìn bàn tay đang sờ loạn giữa không trung của nàng, phải mất một lúc lâu mới ghé mặt lại gần, để nàng có thể chạm được.
Lòng bàn tay mềm mại của nàng đang sờ trên mặt hắn bỗng dưng bị hơi lạnh dọa lui lại:
Mặt ngươi lạnh quá.
Liên lạnh nhạt cười cợt:
Thật sao?
Ha hả, nói lại thì, mặt ngươi dù lạnh nhưng da dẻ vẫn rất nhẵn nhụi.
Liên bị câu nói này của nàng làm dở khóc dở cười. Chẳng qua, vị Cửu gia hay nói lúc trước, từ khi Chu Vô Tâm chết đã dần trở nên trầm lặng, không còn giống như xưa, có chuyện gì cũng muốn nói ra, trái lại lại bị sự bình tĩnh và trầm lặng thay thế.Sờ nửa ngày, Chu Vô Tâm mới thu tay về, tổng kết:
Ngũ quan ngươi có cảm giác sờ rất tốt. Mũi cao, ngũ quan khắc sâu, theo lý thuyết sẽ không xấu mới đúng.
Ai nói với ngươi là ta rất xấu?
Ngươi ở đây đã bao lâu?
Liên đột nhiên nhìn nàng hỏi.
Mấy tháng mà thôi.
Ngươi, tiếp khách?
Phí lời. Không tiếp khách thì uống gió Tây Bắc mà sống à.
Sắc mặt Liên bỗng âm trầm lại. Rõ ràng trong lòng hắn không ngừng tự nhủ Chu Vô Tâm đã chết rồi, hoàn toàn không có quan hệ gì với người trước mắt, nhưng hắn lại không nhịn được mà xem nàng như Chu Vô Tâm, mà không phải Cửu Liên gì đó, vì thế khi nghe nàng tiếp khách, trong lòng hắn lập tức cảm thấy vô cùng khó chịu.
Chu Vô Tâm không thấy hắn muốn trở mặt, trái lại tiếp tục dò hỏi:
Đúng rồi, khách quan, ngươi định nói chuyện suốt đêm hay là muốn kiểu gì?
Liên hung ác đứng dậy, ôm ngang nàng, ném lên giường.
Chu Vô Tâm bị doạ, hoảng loạn hô to:
Này, ngươi làm gì thế! Ngươi làm gì thế hả!!!
Tiếp khách!
Tiếp cái đầu ngươi, lão nương bán nghệ không bán thân! Ngươi cút xuống cho ta! Trừ nói chuyện, còn lại, thật xin lỗi, đều không thuộc phạm trù phục vụ của bổn tiểu thư.
Liên bị động lác của nàng chọc cười. Dường như đã rất lâu rồi hắn chưa từng vui vẻ như vậy?
Liên nâng nàng dậy:
Yên tâm, ta không có hứng thú với ngươi.
Lưu manh.
Chu Vô Tâm oán hận, nhỏ giọng lẩm bẩm một câu. Vừa nãy, suýt nữa đã hù chết nàng.
Bởi vì nàng nói rất nhỏ cho nên nàng cho rằng hắn không nghe thấy, nhưng hai chữ này lại truyền vào tai hắn rất rõ ràng.
Hắn không khỏi ngẩn người lần nữa.
Từng có lúc, nữ nhân mà hắn yêu tha thiết, cũng thường mắng hắn như vậy.
Xin lỗi.
Cái gì?
Chu Vô Tâm cảm thấy mình nghe nhầm rồi, từ lúc nàng đến kỹ viện này, còn chưa thấy nam nhân nào sẽ nói xin lỗi với nữ nhân khi thất lễ như vậy đâu. Đương nhiên, ở một vài tình huống đặc biệt thì có thể loại trừ.
Nhờ hắn nói hai chữ này, cho nên ấn tượng của nàng với hắn lập tức tăng lên vài điểm.
Nhưng nàng còn chưa vui vẻ bao lâu thì câu nói tiếp theo của hắn đã chặn họng nàng lại.
Liên quay đầu:
Ta muốn chuộc thân cho ngươi.
Chu Vô Tâm sợ hết hồn:
Ngươi muốn đưa ta đi đâu?
Phủ của ta.
Đi làm gì?
Trò chuyện cùng ta.
Không được, lần này ta đi chẳng lẽ là cả đời? Ta không muốn.
Nếu ngươi muốn đi, thì bất cứ lúc nào cũng có thể đi.
Chu Vô Tâm lập tức vui vẻ trở lại:
Thật sự?
Ừm.
Vậy ngươi có tiền không?
Ha ha ha...
Liên đưa tay muốn kéo nàng xuống giường, mà khi tay Chu Vô Tâm chạm vào bàn tay hắn đã bị hơi lạnh trong thân thể hắn dọa lui:
Sao chỗ nào trên người ngươi cũng lạnh như vậy, trời lạnh thì ngươi nên mặc nhiều một chút.
Vô dụng.
Vậy ngươi có muốn uống chút nước ấm gì không?
Liên bỗng nắm tay nàng đặt trên vị trí trái tim mình, trong giọng nói tràn ngập mất mát:
Ngươi có biết không, đây là bệnh của ta, là bệnh mà cả đời cũng không thể tốt lên được, cũng không có bất cứ cách nào khiến thân thể này của ta ấm áp lên.
Chu Vô Tâm nghe hắn nói vậy, đột nhiên không biết làm sao, nghĩ thầm, nếu thân thể một người mãi mãi làm bạn với lạnh lẽo thì, nội tâm của hắn phải chịu đựng bao nhiêu bi ai.