Chương 47
-
Vương Gia! Ngươi Thật Bỉ Ổi
- Mạc Cẩn
- 1657 chữ
- 2020-05-09 06:19:48
Số từ: 1652
Nguồn: thuyluulyblog.wordpress.com
Edit: Huyền Phong
Beta: Thủy Lưu Ly
Vâng vâng vâng
Ta nhổ vào, đồ quỷ tự kỷ.
Vậy người hầu hạ bổn vương đấy, phải rất đẹp rất có khí chất thì mới tôn lên bản vương được đúng không?
Vâng vâng vâng
Rốt cuộc ngươi muốn nói gì.
Ninh Liên cau mày, nâng cằm nàng nhìn trái nhìn phải:
Thế nhưng cái khuôn mặt này của ngươi, thật sự không có gì đáng xem cả.
Mặt ta có đáng xem hay không thì mắc mớ gì tới ngươi?
Ninh Liên như hiểu được suy nghĩ của nàng, nói tiếp:
Có điều, đã thấy nhiều mỹ nhân lại thỉnh thoảng nhìn qua một phàm phu tục tử, vừa hay có thể điều chỉnh lại con mắt thẩm mỹ của bản vương. Nếu không đến khi ánh mắt bản vương càng ngày càng bắt bẻ, thì có lẽ sau này bản vương sẽ gặp không ít phiền phức mất.
Chu Vô Tâm nghe không nổi nữa:
Rốt cuộc ngươi muốn thế nào?
Ngày mai, đến thư phòng hầu hạ cho bản vương.
Ta từ chối.
Ngươi có quyền quyết định sao?
Chu Vô Tâm gục đầu:
Không có.
Lúc này Ninh Liên mới cảm thấy thoải mái trong lòng, bàn tay ngả ngớn lướt qua mặt nàng:
Vậy giờ thành thật nghe bổn vương nằm xuống ngủ đi. Sáng mai tới hầu hạ bổn vương rời giường.
Đợi một chút.
Nàng mới thức dậy... ngủ cái gì mà ngủ:
Ta hầu hạ ngươi rồi, vậy chuyện Tiểu Noãn xử lý thế nào?
Bản vương phái nàng đi ra ngoài mua vài thứ thôi, tạm thời nàng không có ở đây, thế nào, không vui?
Vui, vui, sao có thể không vui được.
Vô Tâm miễn cưỡng cười nói nhưng lúc cúi đầu, ánh mắt rơi trên ống tay áo mình, lập tức cả kinh, sợ hãi, tức tốc xốc chăn lên nhìn vào bên trong, rồi lại ngẩng đầu, kinh hoảng nhìn Ninh Liên lần nữa:
Ta, ta, ta thay quần áo thế nào?
Cả người ngươi ra đầy mồ hôi nên đương nhiên phải thay ra.
Vậy ai giúp ta thay?
Đương nhiên không phải do bổn vương thay
Ninh Liên dừng một chút, nhìn thấy vẻ mặt tỏ vẻ yên lòng cười cười của nàng, lại nhổ ra thêm mấy chữ:
mới là lạ!
Lần này Chu Vô Tâm thật sự muốn khóc rồi: Nàng biết ngay tên này không phải là kẻ tốt lành gì mà. Vươn tay cầm lấy gối đầu ném về phía hắn:
Đồ lưu manh, ngươi chính là đồ lưu manh!
Ha ha ha ha ha...
Ninh Liên nhìn thấy bộ dạng bực bội của nàng, tâm trạng đột nhiên cảm thấy vui sướng nói không nên lời:
Bổn vương giở trò lưu manh đấy, ngươi có thể làm gì được ta? Cái gì nên nhìn hay không nên nhìn đều thấy hết rồi, dù ngươi có mắng chết bản vương thì bổn vương cũng không thiệt thòi gì...Ha ha ha ha ha ha...
Phật tổ, người mang con đi di.
Tuy thân thể Chu Vô Tâm rất yếu ớt, nhưng năng lực hồi phục lại rất mạnh. Sáng sớm ngày tiếp theo, cuối cùng cơn sốt cũng giảm xuống, vì vậy, cho dù không tình nguyện, nàng vẫn phải thực hiện nhiện vụ gọi Ninh Liên thức dậy.
Chu Vô Tâm đứng cạnh giường Ninh Liên:
Này, hoàng tử, Ninh Liên, chủ tử, thức dậy.
Ninh Liên mặc cho nàng lớn tiếng kêu la, không hề có ý định muốn đứng lên. Hắn trở mình, tiếp tục ngủ.
Rời~ giường ~ ~
Chu Vô Tâm kéo dài giọng, tiếp tục la to.
Người trên giường dứt khoát dùng chăn che đầu, xoay người, ngủ tiếp.
Chu Vô Tâm đói bụng: Nếu hắn còn không dậy, nàng cũng không thể đi ăn. Cho nên, vì bụng, hắn nhất định phải dậy.
Ngươi không dậy nổi đúng không, được lắm.
Nàng không tin, nàng không gọi hắn dậy nổi.
Vì vậy, Chu Vô Tâm đứng ở một bên hắng giọng, bắt đầu hát.
Giặt loạch xoạch giặt loạch xoạch, giặt loạch xoạch, ah nha. Hi loạch xoạch hi loạch xoạch, one two three four…
(tiếng chà quần áo khi giặt, hơn nữa đừng hỏi ta đó là bài gì =.=)
Ngừng!
Đột nhiên bị tạp âm ô nhiễm, Ninh Liên hung hăng ném chăn mền ra:
Ngươi hát lung ta lung tung cái gì đấy.
Ai bảo ngươi không tỉnh dậy.
Trương đại nương mà biết ngươi gọi bổn vương dậy như thế này, chắc chắn sẽ kéo ngươi đến phòng hối lỗi, hối lỗi rồi.
Chu Vô Tâm nghiêm túc nhìn hắn:
Ngươi thân là chủ tử phải có tính tự giác, suy nghĩ nhiều cho hạ nhân một chút, như vậy, hạ nhân của ngươi mới có thể khăng khăng một mực đi theo ngươi.
Đôi mắt hoa đào của Ninh Liên nhìn nàng xoi mói:
Ngươi nói bổn vương còn phải nghe lời ngươi hả?
Không phải, ý của ta là, cái kia, ách, buổi sáng chim nhỏ dậy sớm có sâu ăn. Dậy muộn chim nhỏ sẽ đói bụng. Ngươi nói có đúng không.
Nói xong, Chu Vô Tâm còn đặt biệt liếc mắt nhìn ngoài cửa, ý là đồ ăn cũng đã chuẩn bị xong, chỉ cần ngươi dậy là có thể bắt đầu ăn cơm được rồi.
Ninh Liên nhìn bộ dạng nuốt nước miếng của nàng, sao không biết nàng đang suy nghĩ cái gì được.
Ngẩn người làm gì, thay quần áo.
Ninh Liên đứng lên, giơ hai tay chờ nàng thay quần áo.
Có điều, quần áo này khoác hay phủ thêm, làm sao mặc đây?
Ninh Liên nhìn bộ dáng tay chân vụng về của nàng, cảm thấy rất là buồn cười.
Vật lộn cả buổi cũng không thể mặc xong quần áo, Chu Vô Tâm bỏ tay xuống:
Cửu gia, nếu không thì ngươi tự mặc đi?
Không mặc, bản vương muốn tắm rửa.
Mợ nó, lại là logic bá vương:
Vậy ăn trước rồi hãy tắm được không?
Không được, bây giờ bản vương muốn đi tắm.
Nói xong, quần áo cũng không mặc, cứ như vậy mặc độc một đồ lót bên trong, nghênh ngang đi về phía phòng tắm.
Chu Vô Tâm cầm quần áo đứng bên ngoài phòng tắm, nuốt nước miếng nhìn: Sao nàng lại gặp phải chủ tử khó hầu hạ như thế này!
Cởi quần áo, sững sờ cái gì?
Ninh Liên bày ra khuôn mặt hoa đào chết tiệt, bắt đầu nở nụ cười nhìn Chu Vô Tâm đỏ mặt
Mặc dù Chu Vô Tâm là một người hiện đại phóng khoáng, nhưng thật ra về mặt tư tưởng, nàng vẫn là một cô gái rất truyền thống, là một hoàng hoa đại khuê nữ.
Muốn nàng cởi áo nới dây lưng cho một nam nhân, nói không xấu hổ, trừ khi nàng chính là nam nhân.
Chờ Ninh Liên liên tục thúc giục, nàng mới lề mà lề mề đi qua, giúp hắn cởi quần áo. Chỉ là, lúc cởi quần:
Cửu gia, hay là quần này tự ngươi cởi ra đi.
Ninh Liên bắt đầu suy nghĩ, tìm cách trêu chọc nàng:
Rốt cuộc ngươi là chủ, hay bổn vương là chủ?
Chu Vô Tâm bị hắn nhìn chằm chằm làm khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng như muốn chảy máu, nàng cắn răng, quyết định đi ra sau lưng hắn, vươn tay cởi quần cho hắn. Có điều lúc tay nàng vòng từ sau lưng hắn ra trước, thân thể Ninh Liên không khỏi cứng đờ, quẫn bách đẩy nàng ra:
Được rồi, được rồi, để bổn vương tự làm.
Nói xong, lưu loát cởi quần bước xuống bể tắm.
Vừa rồi, cảm giác căng thẳng lúc nàng chạm vào thân thể hắn vẫn còn, Ninh Liên cũng không biết làm sao. Trước đây không phải chưa từng bị nữ nhân ôm qua, nhưng không biết vì cái gì mà lúc bị nàng nhẹ nhàng ôm lấy, hắn lại cảm thấy vô cùng căng thẳng, thậm chí có một chút hưng phấn nho nhỏ?
Ninh Liên xoay người nhìn Chu Vô Tâm vẫn còn nhắm mắt đứng cạnh bể:
Có muốn cùng tắm hay không?
Vô Tâm vội vàng khép chặt mắt lại:
Không cần không cần. Ngài cứ từ từ tắm rửa. Ta ra ngoài chờ.
Bổn vương có nói ngươi có thể đi sao?
Bổn vương đã ở trong nước, ngươi có thể mở mắt ra rồi, tới giúp bổn vương kỳ lưng đi.
Ninh Liên xoay người, cười yếu ớt ra lệnh cho nàng lại gần.
Được rồi, Ninh Liên là một ông chủ chuyên gây khó dễ cho nàng. Nàng càng khó xử, hắn lại càng vui vẻ.
Ai bảo hắn là hoàng tử chứ, bây giờ cũng không phải là hiện đại, nói rời đi là rời đi được.
Nàng cũng không muốn liên lụy Hướng Noãn lần nữa.
Không còn cách nào, đành phải tìm một chiếc khăn sạch đi qua kỳ lưng cho hắn.
có điều, khi ở cùng Ninh Liên, khắp nơi trong cuộc đời nàng đều là chuyện bất ngờ...
Ngàn tính vạn tính, Vô Tâm cũng không nghĩ tới sàn nhà này lại trơn trượt như vậy!
Hơn nữa, đường đi dọc theo phòng tắm còn là một sường dốc. Nàng chân trước vừa trượt lập tức té ngã.
Sau đó, vô cùng thuận lợi dọc theo cái sườn sốc, trượt thẳng vào trong bể tắm.
Lại sau đó, trong bồn tắm truyền đến hô tiếng kinh hãi của Chu Vô Tâm:
Cứu mạng, cứu mạng…
Ninh Liên nhìn nàng xấu mặt, không ngừng hô cứu mạng trong bể tắm sâu không đến một mét, ngồi một bên cười muốn sốc hông.