• 578

Chương 60


Số từ: 1858
Nguồn: thuyluulyblog.wordpress.com
Edit: Thủy Lưu Ly
Phải biết, lúc hắn phái người tới cứu giá, Thái tử đã ở trong trạng thái thoi thóp. Mấy chục người vây công một người, vậy mà Thái tử lại có thể trụ được đến khi bọn hắn tới. Nhưng có điều, nếu bọn hắn tới chậm chút nữa thì trường kiếm trong tay mấy kẻ áo đen đã xuyên thủng qua lồng ngực Thái tử rồi.
Vùng ngoại ô, vẫn là vùng ngoại ô kia.
Hiện trường rõ ràng có dấu vết đã được dọn dẹp qua, trong không khí chỉ còn lại mùi máu tươi nhạt nhạt còn chưa tản hết, đứng ở chỗ này, thậm chí còn có thể nhớ lại tình cảnh chém giết khốc liệt ngày đó.
Xe ngựa Thái tử chạy vội đến nơi hắn đã hẹn gặp Chu Vô Tâm, nhưng mà đã qua mười lăm ngày, nơi này sao còn bóng dáng của ai kia.
Hắn để Cố Ninh tìm dọc theo đường đi, hắn không tin, một người sống sờ sờ như nàng lại cứ mất tích như vậy.
Hắn không tin, cũng không chấp nhận!
Nàng là một người thông minh, nhất định sẽ nghĩ ra cách thoát thân an toàn.
Nhưng mà nếu nàng đã thoát thân thì sao một chút tin tức cũng không có! Nàng không phải là người tùy hứng làm bậy, vậy rốt cuộc nàng đã đi đâu?
Thái tử một bên tỉ mỉ mà quan sát rừng cây, một bên trong lòng lại không ngừng đưa ra nghi vấn hoặc tự mình phủ nhận.

Nàng chỉ là một cô gái yếu đuối, một mình ở vùng núi hoang rừng hoang này, nàng sẽ sợ, sẽ hoảng sợ. Nàng nhất định đã chờ ta đến tuyệt vọng, ta nói sẽ đi tìm nàng, nhưng lại không làm được, ta thật đáng chết. Ta không xứng nói yêu nàng, ta luôn miệng nói phải bảo vệ nàng, nhưng cuối cùng lại bỏ lại nàng một mình, tự mình trở về. Nếu như nàng có chuyện gì, vậy, ta nên làm gì đây…

Cố Ninh không nói một lời, im lặng lắng nghe Thái tử tự mình lẩm bẩm tự trách trong xe ngựa.
Dù là đối với Thái tử phi, hắn cũng chưa bao giờ nhìn thấy Thái tử để bụng như vậy.
Không ngờ bây giờ ngài lại vì một dân thường nho nhỏ mới quen biết mấy tháng, lại không thèm để ý thương tích trên người, cứ một mực, khăng khăng đi tìm nàng.
Còn lòng vòng ở đây vài vòng, ý đồ phải tìm được nàng mới bằng lòng bỏ qua.
Nhưng nếu như nàng thật sự ở đây, vậy, trước đó bọn hắn phái nhiều người đi tìm như vậy, sao có thể không tìm được?
Cố Ninh muốn nói:
Hay là Chu Vô Tâm chết rồi, hoặc là bị người mang đi, hay cũng có thể tự mình rời đi.
Thế nhưng khi nhìn bộ dạng Thái tử lúc này, hoàn toàn không nghe lọt lời của hắn, xem như hắn có lo lắng cho vết thương trên người Thái tử thì cũng chỉ đành làm chậm tốc độ, tùy ý Thái tử lòng vòng tìm kiếm.

Dừng xe!
Thái tử vốn đang ngồi lẩm nhẩm tự trách, đột nhiên cắt đứt tâm sự của Cố Ninh, nông nóng mở miệng.
Cố Ninh cho xe dừng lại, Thái tử lập tức tự mình tập tễnh đi tới, ngồi xổm trước một thân cây.
Vung tay, đầy tay đều là tro bụi.
Nơi này vết máu đã sớm khô lại, nhưng nhìn khoảng đất bên dưới bị nhuộm biến sắc cũng đủ biết người đó đã chảy nhiều máu như thế nào.
Ở vùng ngoại ô này, bình thường không có bao nhiêu người sẽ đến đi dạo, mà bởi nơi này cách Kinh thành không quá xa nên cũng không có dã thú qua lại, vì thế muốn nhìn thấy vết máu tương đối nhiều lại rõ rệch thế này là hầu như không thể.
Hơn nữa nơi này và chỗ hắn gặp ám sát là hai đầu Nam Bắc, nếu nói vết máu do thị vệ của hắn hay đám người áo đen lưu lại thì lý do này càng gượng ép.
Vì vậy, Thái tử kết luận,vết máu trước mặt khẳng định là của Chu Vô Tâm. Nhìn diện tích vết máu lớn như vậy, trái tim Thái tử như bị roi da tàn nhẫn quật một trận:
Nàng bị thương, nàng nhất định bị thương! Cố Ninh, mở rộng phạm vi tìm kiếm, cho dù có san bằng toàn bộ khu rừng này cũng phải tìm được Vô Tâm cho ta! Tìm không được thì tất cả các ngươi đều phải đưa đầu tới gặp!



Tuân lệnh!

Bên này, Thái tử vì tìm kiếm Chu Vô Tâm mà bận bịu đến sứt đầu mẻ trán, bên kia Ninh Liên và Hoằng Thiện cũng không khác mấy.
Khi nghe thấy Thái tử và nàng bị người vây giết, nàng còn mất tích không rõ tin tức, Ninh Liên và Hoằng Thiện lập tức đứng ngồi không yên, cả ngày đều phái người đến phụ cận Kinh thành tìm kiếm.
Thậm chí ngay cả Ninh Thuần, cũng không tiếp tục ngây người trong phủ, thái độ khác thường bắt đầu làm ra vài động tác nhỏ.
Người biết thì hiểu mấy vị hoàng tử đang tìm một vị cô nương, người không biết còn tưởng rằng họ đang vây bắt trọng phạm triều đình gì đó, đến các phe nhân mã cũng cùng nhau điều động rồi còn gì.
Vì tìm một cô gái mà khiến lòng người bàng hoàng, nhiễu loạn Kinh thành như vậy?
Đặc biệt thời gian càng lâu mà vẫn không có tin tức thì nụ cười vốn thường trực trên khuôn mặt hoa đào của Ninh Liên cũng dần dần biến mất. Cả ngày hắn đều trưng ra vẻ mặt cứng đờ như tượng, ngồi trong quán trà chờ đợi tin tức từ thám tử. Bàn ghế trong tửu lâu cũng không biết đã bị hắn đập hỏng bao nhiêu rồi, đến mức chưởng quỹ chỉ thiếu chút là thay toàn bộ bàn ghế bằng đá cẩm thạch có độ bền chắc cao hơn.
Mà bên Hoằng Thiện cũng không khác gì hắn, ngoại trừ chờ đợi tin tức, còn lại đều bó tay hết cách.
Riêng Ninh Thuần, từ lúc hắn rời khỏi Kinh thành mấy ngày trước vẫn chưa trở về. Thật ra, lấy tính tình hắn mà nói, hắn hoàn toàn không có chút hứng thú nào đối với những chuyện bên ngoài, nhưng không biết tại sao, khi nghe tin nàng mất tích, trong lòng hắn lại không kìm được thấy lo lắng, chẳng qua hắn vẫn không thể làm gì được, vì vậy so với việc ở lại Kinh thành vô ích, chi bằng hắn tự mình ra ngoài xem thử, cũng vừa vặn xem như đi giải sầu cũng được.
Ninh Liên nghe hắn ra ngoài, cũng không suy nghĩ gì nhiều, chỉ nghĩ hắn muốn tìm người giúp mình. Chẳng qua nếu như Ninh Liên có thể tiên đoán tương lai, biết được sau khi hắn rời đi sẽ mang lại uy hiếp thế nào cho bản thân trong tương lai không xa, như vậy, chỉ sợ Ninh Liên sẽ dùng mọi cách vây Ninh Thuần trong Kinh thành, không cho hắn rời Kinh thành nửa bước…

Bẩm Cửu gia, thám tử khắp nơi báo lại vẫn chưa có tin tức của Chu tứ tiểu thư.
Gã sai vặt dưới lầu do dự rất lâu mới bò lên bẩm báo với Ninh Liên.
Ninh Liên vừa nghe, cây quạt trong tay đột nhiên gấp lại thật mạnh, trầm giọng quát:
Đồ vô dụng, cút!

Gã sai vặt bị khí thế của Ninh Liên dọa, lập tức rụt cổ, lui lại. Ninh Liên tức giận đến run rẩy, đứng dậy muốn nổi bão, nhưng một giọng nữ yểu điệu mang theo chế nhạo bỗng truyền đến từ sau lưng hắn:
Yo, Cửu ca, dạo này dường như chàng rất rảnh rỗi, thoải mái nhỉ.


Ngươi tới đây làm gì?
Ninh Liên nhìn người tới, thu lại tức giận muốn bùng nổ trong lòng, lại thong thả ngồi xuống lần nữa.
Ninh An vừa thấy bộ dạng chán ghét của hắn đối với mình, rất khó chịu đáp lời:
Sao vậy, xuất hiện không phải là người chàng muốn gặp nên không vui à?

Ánh mắt Ninh Liên lạnh lùng liếc nàng ta một cái: Nếu không phải nàng ta đến vương phủ gây sự thì Chu Vô Tâm sẽ không đến Đông cung. Nếu không đến Đông cung vậy lúc này nàng cũng không xảy ra chuyện gì.
Logic bá vương của Ninh Liên bắt đầu phát tác, trái nghĩ phải nghĩ đều cảm thấy chuyện hôm nay là do Ninh An tạo thành, vốn lúc này hắn đã rất nóng nảy, nhìn thấy Ninh An, hắn lại càng tức. Nếu không vì vướng thân thận nàng ta và hơn mười năm giao tình thì có lẽ hắn đã dùng một chưởng mà đập chết nàng ta rồi.

Chỉ là một dân thường nho nhỏ, ta không hiểu, rốt cuộc ả đã làm gì mà lại khiến ba vị hoàng tử như các chàng điều động binh lực vì ả như vậy! Đến ngay người không quản thế sự như Thất cả cũng đi ra ngoài tìm người!
Ninh An thấy Ninh Liên đối xử với nàng ta như vậy, lập tức thở phì phò ngồi xuống bên cạnh hắn. Trước kia Liên chưa bao giờ làm vậy với nàng ta, nhưng bây giờ lại vì một đứa tiện tì mà hờ hững với nàng ta! Điều này khiến nàng ta làm sao cam tâm được! Nữ nhân mà đã nổi lòng ghen tỵ thì một chút đạo lý cũng không thèm quan tâm.
Ninh Liên mở quạt ra, từ từ phe phẩy:
Không liên quan đến ngươi.


Sao không liên quan đến ta?
Ninh An vỗ bàn nhảy dựng lên:
Cửu ca, luận thân thế, luận địa vị, luận tướng mạo, ta chỗ nào không bằng ả? Chỉ bằng một tiện nhân bị người nhà chán ghét thì có điểm nào tốt, đáng giá để chàng làm vậy vì ả chứ? Một người chết mà còn có thể gây sóng gió!

Ninh Liên không thể chấp nhận nhất là chuyện ai đó nói với hắn Vô Tâm đã chết.
Tuy rằng thời gian hắn quen biết Vô Tâm không lâu, thậm chí hắn không hiểu rõ nàng, nhưng mà, tình yêu ấy, nói đến là đến, thường khiến người khác không ứng phó kịp. Đến khi hắn phát hiện mình thích một người, mà người kia còn không có tình cảm với hắn, bằng bản tính từ nhỏ đến lớn nếu hắn muốn thứ gì đều phải chiếm cho bằng được, thì cho dù ông trời có muốn cướp người với hắn thì hắn cũng phải đoạt lại về tay!
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Vương Gia! Ngươi Thật Bỉ Ổi.