Chương 9
-
Xa Đám Đông Điên Loạn
- Thomas Hardy
- 2827 chữ
- 2020-05-09 03:06:57
Số từ: 2812
Dịch giả: Lê Thị Thanh Minh
NXB Văn Hóa Thông Tin
Nguồn: Sưu tầm
Nửa giờ sau Bathsheba đã trở về nhà, mặt bừng đỏ vì hân hoan. Troy đã nói với cô là y sẽ đi vắng trong hai ngày và đã lại hôn cô. Cô gieo người xuống ghế nhưng lại nhảy bật lên với một vẻ cả quyết, và chạy lại bàn tìm giấy viết.
Trong vòng ba phút sau, không hề ngừng cắn bút, cô đã viết một lá thơ cho Boldwood, nói rằng cô đã quyết định rồi, cô không thể lấy ông được. Khi cô đi xuống nhà bếp để tìm ai đó mang bức thơ đi bỏ bưu điện thì cô nghe tiếng bàn tán:
- Nếu y mà cưới cô chủ thì cổ sẽ bỏ phế việc canh tác cho coi!
- Nhưng sẽ là một cuộc đời vui vẻ có thể có bao nhiêu là rối rắm!
Bathsheba hét lên với họ:
- Mấy người nói về ai vậy?
Im lặng một lát rồi Liddy trả lời:
- Cô ơi, chỉ vài lời về cô thôi mà!
- Tôi cũng biết vậy mà! Tôi cấm chị nói những chuyện như vậy, nghe chưa? Chị cũng biết là tôi chẳng coi ông Troy ra gì cả... ai cũng thấy rõ là tôi ghét ông ta đến dường nào mà!
- Chúng tôi biết là cô ghét y mà! Liddy nói - Và tất cả chúng tôi cũng đều ghét y mà!
- Ông ta quả là một kẻ rừng rú! Maryann thêm vào.
- Ông ta không có rừng rú chút nào! Tại sao chị lại dám nói vậy? Bathsheba trả lời - Nhưng cho dù ông ta có là gì đi nữa thì có liên quan gì tới tôi chớ. Tôi chẳng màng gì đâu. Nhưng phải nhớ kỹ điều này: bất cứ kẻ nào nói xấu ông ta một điều nào nữa thì sẽ bị sa thải ngay lập tức.
Cô bỏ đi và Liddy nối gót cô:
- Ôi, cô ơi! Liddy nhũn nhặn nói - Trước kia thì tôi tưởng là cô để ý đến y nhưng bây giờ thì rõ là cô không hề ngó ngàng đến.
Bathsheba lập tức quay lại:
- Ồ, Liddy, chắc là chị bị mù rồi đó... Tôi yêu anh ấy với tất cả trái tim mình. Tôi phải thố lộ với một người nào đó... tình yêu ấy làm tôi điên đảo. Bộ chị không hiểu gì về tôi để mà thấy rằng điều mà tôi vừa nói là không đúng sao? Lại đây, thề với tôi là anh ấy chẳng phải là người xấu đi... là những gì người ta xì xầm về anh ấy đều là sai bét hết!
- Tôi không biết phải nói sao nữa, cô ơi! Liddy nói vẻ bật khóc - Nếu tôi nói không thì cô đâu có tin tôi; còn nếu tôi nói có thì cô sẽ phát cáu lên với tôi.
- Chỉ nói là chị không tin những điều người ta đang rao bán... chị nói là chị không có tin, đi!
- Tôi không tin là y xấu xa như mọi lời đồn đãi.
- Chị phải ráng tin rằng anh ấy là một người tốt, nghe Liddy thân mến?
- Dạ, cô chủ, tôi sẽ ráng.
- Chị cũng biết anh ấy là một kẻ tính tình kiên định nhưng bề ngoài thì rất hoang đàng mà. Nhưng chị phải hứa là giữ kín mọi bí mật của tôi, nghen!
o0o
Chiều hôm sau lúc Bathsheba đang đi về phía nhà chị của Liddy bởi vì họ định sẽ ở đó một hoặc hai ngày, thì cô trông thấy ông Boldwood đang từ xa tiến lại phía cô. Ông đang ngó xuống đất và không thấy cô cho đến khi cả hai người gần giáp mặt nhau.
Cô hơi quay lui thì nghe ông nói:
- Sao? Cô sợ gặp tôi hả? Đó là cảm giác trái nguợc với tình cảm tôi đang dành cho cô mà. Tình cảm ấy không dễ gì bị một lá thư nóng nảy hủy diệt đâu!
- Tôi mong ông đừng có tình cảm sâu đậm về tôi. Cô thì thầm - Ông thật là quảng đại nhưng tôi thì không xứng đáng với ông.
- Lá thơ của cô sao mà khô khan dữ vậy.. "tôi sẽ không lấy ông".
Bathsheba không biết phải làm sao thoát khỏi tình cảnh nầy, nên dợm bước đi, miệng nói:
- Chúc một buổi tối vui vẻ.
Boldwood nặng nề bước tới bên cạnh cô và nói:
- Bathsheba... em yêu ơi, vậy là chấm dứt thật sao?
- Thật mà!
- Ôi, Bathsheba ơi, hãy rủ lòng thương tôi với. Bây giờ thì tôi đã xuống nước quá sức tưởng tượng rồi... đi van xin lòng thương xót của đàn bà! Nhưng xin đối đãi tốt với một người đàn ông cô đơn đi... Xin đừng vứt bỏ tôi ngay lúc nầy!
- Làm sao mà tôi lại dứt khoát với ông chớ? Tôi có yêu thương ông bao giờ đâu?
- Nhưng đã có lúc cô ngả về phía tôi, trước lúc tôi để ý đến cô. Trong khi tôi chẳng biết chút gì về cô và không hề quan tâm đến cô thì cô lại làm tôi xao động bằng lá thơ đó... lá thơ Valentine mà cô đã gởi tôi đó!
- Việc khuấy động ấy chỉ là một trò chơi trẻ con trong một giây phút vô công rỗi nghề ấy mà! Tôi đã và đang vô cùng hối tiếc việc đó, thậm chí còn khóc nữa. Vậy mà ông cứ còn nhắc vụ đó với tôi hoài sao?
- Cái việc mà cô cho là trò đùa ấy đối với tôi quả thực là một chuyện nghiêm trọng. Bây giờ tôi van xin cô hãy nói rằng cái chuyện mà cô đang coi là nghiêm trọng đó thật ra chỉ chuyện đùa thôi. Những lời nói hay ho của cô đi đâu hết vậy? Lòng hy vọng của cô rằng rồi đây cô sẽ yêu tôi đã bay đi đâu vậy? Cô đã thực sự quên hết rồi sao?
- Ông Boldwood, tôi đâu có hứa với ông chuyện gì. Làm sao tôi biết là trò tiêu khiển nào mà bọn đàn ông lại có thể coi là nghiêm túc?
- Trước kia cô chẳng là gì đối với tôi cả, và lúc đó thì tôi bình tĩnh biết bao; bây giờ thì cô lại trở thành vô nghĩa đối với tôi, và giữa cái lần không là gì thứ nhất với lần thứ hai nầy thật khác nhau biết bao! Cô hẳn là kẻ không có trái tim, nhưng cô lại không biết điều đó.
- Tôi chẳng có cái thiên lương mà ông gán ghép cho đó đâu!
Lập tức ông nói với một chút oán hận:
- Cô không phải là một người đàn bà lạnh nhạt như là cô nói. Không phải là vì cô không có chút tình cảm nào mà cô không yêu tôi được. Cô có thừa tình yêu mà... nhưng tình yêu ấy đã chuyển sang một hướng mới rồi. Tôi biết hướng nào mà!
Bathsheba nghe tim đập nhanh hơn... ông ta đã biết rõ mọi chuyện rồi!
- Tại sao Troy lại không để cho kho báu của tôi đưọc yên? Hắn đã cướp cô trong khi tôi vắng mặt... và bây giờ người ta đang cười nhạo tôi. Tôi đã đánh mất lòng kính trọng của mọi người, mất cả thanh danh. Hãy đi mà lấy người mà cô yêu mến đi... cứ tiếp tục yêu đi! Tôi sẽ chẳng buồn trách móc cô nữa... Bị lóa mắt bởi quân hàm và màu đỏ chói kia... Ôi Bathsheba... thật ra chỉ là sự xuẩn ngốc của đàn bà!
Sự tức giận vô cớ của ông đã làm cô kinh hoàng, và cô lùi dần lùi dần.
- Hắn đã hôn cô, nói rằng cô đã là của hắn. Cô chối đi!
- Anh ấy có làm như vậy! Cô chậm rãi nói - Tôi không cần phải xấu hổ khi thú nhận sự thật.
- Vậy thì hãy nguyền rủa hắn đi, nguyền rủa hắn đi! Boldwood điên tiết lẩm bẩm - Tôi đã dám đánh đổi tất cả thế giới nầy để mong được chạm vào một bàn tay của cô vậy mà cô lại để cho một kẻ lạ mặt len lỏi vào... và hôn cô nữa!
- Đừng, đừng nguyền rủa anh ấy! Cô van xin với tiếng nức nở thảm thiết - Ô, xin ông hãy rộng lượng với anh ấy, ông ơi, bởi vì tôi thật lòng yêu anh ấy mà!
Bấy giờ thì ông không muốn nghe cô nữa.
- Tôi sẽ trừng phạt hắn... Tôi thề là tôi sẽ trị tội hắn. Nếu tôi gặp hắn, cho dù hắn có là quân nhân hay gì đi nữa tôi cũng sẽ trừng trị hắn - Thình lình ông hạ giọng - Bathsheba ơi, hãy bỏ qua cho tôi. Tôi cứ lo đi cằn nhằn cô trong khi hắn mới là kẻ tội phạm. Tôi chỉ mong sao không bao giờ còn trông thấy hắn nữa bởi vì tôi sợ phải nổi giận lắm. Ồ, Bathsheba, hãy giữ anh ta khuất mắt... phải giữ hắn khuất mắt tôi mới được!
Ông đứng yên một lúc rồi quay mặt đi và biến mất trong ánh hoàng hôn chập choạng.
Bathsheba úp mặt vào hai bàn tay và suy nghĩ về sự đe dọa của ông trại chủ. Cô biết là chỉ một hoặc hai ngày nữa Troy sẽ trở lại Weatherbury, và cô biết chắc là nếu như Troy mà tiếp xúc với Boldwood thì sẽ có cãi cọ ngay. Cô không muốn đi tiếp nữa mà ngồi xuống một tảng đá để nghĩ ngợi.
o0o
Maryann đang ở một mình trong nhà Bathsheba. Khi đồng hồ gõ mười một tiếng nàng bừng tỉnh một cơn mơ với một cảm giác rằng đã có một chuyện gì đó xảy ra. Nàng rời giường và ngó ra cửa sổ. Nàng có thể nom thấy từ trong ánh sáng xám có một dáng người đang tiến gần con ngựa ở ngoài đồng. Dáng người ấy dắt con ngựa về phía toa xe và chỉ vài phút sau Maryann đã nghe tiếng ngựa và xe đi chuyển trên đường.
Chỉ có một người đàn bà hay một tên trộm, có thể là một người digan cũng nên, mới có thể băng ngang đồng một cách lặng lẽ như vậy. Maryann chạy lại nhà Coggan, gần đó nhất, và Coggan gọi Gabriel ra.
- Mình phải chạy theo họ! Gabriel quả quyết nói.
- Tôi chẳng biết phải chạy theo cách nào đây! Coggan nói - Mấy con ngựa khác thì chạy chậm lắm, nếu như mình có cặp ngựa đó thì chắc mình sẽ đuổi kịp.
- Cặp ngựa nào?
- Cặp ngựa của ông Boldwood.
Gabriel chạy băng qua nhà ông trại chủ Boldwood.
- Ông Chủ Boldwood không có ở nhà!
Maryann nói nhưng chỉ không đầy năm phút sau đã thấy Gabriel trở ra với hai cái đai cương.
- Tôi biết chỗ chuồng ngựa rồi. Gabriel nói - Anh biết cưỡi ngựa không gắn yên không? Đâu còn thời gian đi kiếm yên ngựa.
- Giống như mấy người anh hùng chớ gì! Coggan nói
- Maryann, đi ngủ đi! Gabriel la lên khi cả hai chạy ngang qua mặt nàng.
Oak và Coggan chộp lấy cương ngựa và sải theo hướng đi của tên trộm.
Tuyệt nhiên không nghe thấy động tĩnh gì từ phía tên trộm và khi cả hai chạy gần tới lộ Goggan té từ trên ngựa xuống.
- Mình phải ráng theo dấu họ bởi vì mình đâu thể nghe thấy tiếng vó ngựa của chúng.
Coggan bật một que điêm lên và rà que diêm trên mặt đất, có một dấu chân ngựa còn mới nguyên.
- Chạy thẳng! Anh ta kêu lên.
Họ lầm lũi chạy theo lộ cái và thỉnh thoảng lại ra dấu vết. Cuối cùng thì họ ra tới đường dẫn đi Bath và Coggan nói:
- Gần bắt kịp rồi!
- Chỗ nào?
- Ngã lộ Sherton. Người gác cổng ngã lộ nầy là một kẻ ngủ mê nhất trên đoạn đường từ đây đến London.
Cả hai dè dặt tiến lên và trông thấy ngay cái chắn đường màu trắng trước mặt. Khi cánh cửa của nhà gác bật mở và người gác cổng bước ra tay cầm một cây đèn cầy. Gabriel la với lên:
- Đóng cổng lại! Hắn ăn cắp ngựa đó!
- Ai vậy? Người gác cổng hỏi.
Gabriel ngó người đánh xe và nhận ra đó là một người đàn bà: Bathsheba, cô chủ của anh.
- Chà, Gabriel! Cô điềm tĩnh hỏi - Anh đang đi đâu vậy?
- Tôi nghĩ... - Gabriel bắt đầu đáp.
- Tôi đang đi Bath! Cô đáp - Có một việc quan trọng làm tôi phải hủy bỏ việc đi thăm Liddy và ra đi ngay. Anh đang đuổi theo tôi à?
- Chúng tôi tưởng là có kẻ trộm ngựa.
- Anh không tưởng đó là tôi sao?
- Làm sao mà ngờ được đó là cô, hả cô?
- Chắc là không ngờ nổi rồi. Chà, đây là ngựa của ông Boldwood. Tại sao anh lại làm rắc rối cho tôi như vậy hả?
- Nhưng tại sao cô đi mà không căn dặn một lời? Coggan kêu lên.
- Tôi đã viết bằng phấn trên của nhà kho toa xe, sáng mai là các anh sẽ thấy thôi mà!
- Nhưng, thưa cô, tới sáng thì mời thấy được chớ, bấy giờ đang đêm.
- Đúng vậy - Bathsheba nói - Chà, tôi thành thật cảm ơn các anh vì đã quan tâm đến việc nầy. Sáng mai là tôi đã tới Bath rồi. Bây giờ thì chắc các anh sẵn sàng quay về rồi chớ?
Cô đi qua cổng gác và chẳng bao lâu biến mất trong bóng đêm. Coggan và Gabriel quay đầu ngựa lại và đi trở ngược con đường mà họ đã chạy đến.
- Cô chủ lạ quá nhỉ, phải không? Coggan nói
- Phải! Gabriel đáp vắn tắt.
- Cô ấy sẽ không tới nổi Bath vào lúc trời sáng đâu.
- Coggan à, tôi nghĩ là mình nên giữ bí mật chuyện tối nay, nghen!
- Đồng ý!
o0o
Một tuần sau có một lá thơ ngắn gởi đến cho Maryann báo rằng cô chủ của nàng phải lưu lại Bath vì chút công việc chi đó nhưng chắc là tuần sau sẽ trả về.
Một tuần nữa trôi qua. Vụ thu hoạch yến mạch bắt đầu và khi mọi người đang làm việc ngoài đồng thì Cain Ball chạy bay ra, người mặc một cái áo choàng màu xanh có đính khuy đồng.
- Tôi mong cô chủ của mình không bị làm sao! Maryann vừa nói vừa cột yến mạch lại thành bó.
Khi Cain Ball tới gần, nó loan báo:
- Cháu vừa đi Bath và cháu thấy cô chủ đi sóng đôi với người lính đó. Và khi họ tới gần, cháu thấy họ nắm tay nhau nữa. Cháu thấy hai người đi vô trong một chỗ giống như là công viên, cháu nghĩ đó là Trung Sỹ Troy. Và hai người ngồi trong đó hơn nửa giờ đồng hồ, nói chuyện với nhau và cô chủ còn khóc nữa. Khi họ đi ra đôi mắt của cô chủ sáng lên; và hai người ngó sát vào nhau thân mật lắm.
Gabriel hỏi:
- Cô Everdene với người lính đi chung với nhau à?
- Đúng! Cô chủ còn mặc một cái áo lụa màu vàng ánh, viền ren đen đẹp lắm. Và khi ánh nắng chiếu vào màu áo vàng tươi cùng với bộ đồ đỏ của ông ấy thì họ mới đẹp làm sao! Ai cũng nhìn họ thật lâu không thấy chán.
- Rồi sao nữa? Gabriel lầm bầm.
- Và thế là... tôi không thấy cô Everdene nữa.
- Cain Bell nè! Gabriel trầm tĩnh hỏi - Cháu có chắc là người cháu thấy là Cô Everdene không?
- Thật mà... chính là cô Everdene cùng với Trung Sỹ Troy.
Mọi người trở lại làm việc; Gabriel không tỏ ra hoạt bát nữa nhưng anh cũng không lộ vẻ không vui. Tuy vậy, Coggan nhận thấy điều nầy và nói:
- Đừng lấy làm buồn về cô chủ nữa. Người yêu của cô ấy là ai thì đâu còn liên quan tới anh nữa, bởi vì cô ấy không thể là của anh rồi.
Gabriel đáp:
- Đó chính là điều mà tôi thường nhủ lòng mình.