• 217

Chương 16


Số từ: 3656
Dịch giả: Lê Thị Thanh Minh
NXB Văn Hóa Thông Tin
Nguồn: Sưu tầm
Đêm Giáng Sinh đến thì bữa tiệc Boldwood dự định tổ chức vào buổi chiều tối là một đầu đề được bàn tán rất nhiều ở Weatherbury, bởi vì việc Boldwood tổ chức tiệc thì quả là bất thường. Người ta mang bao nhiêu là cây nhựa ruồi và dây trường xuân vào trong phòng chính của gian nhà. Từ sáu giờ sáng trong nhà bếp đã tấp nập nấu nướng bằng những chiếc ấm và chảo bắc trên những bếp lò to tướng. Trong gian sảnh dài và rộng mênh mông, ánh lửa soi rõ từng món đồ, chuẩn bị cho cuộc khiêu vũ.
Mặc cho tất cả sự chuẩn bị, vẫn thấy vắng một điều gì đó như tinh thần của lễ ăn mừng Giáng Sinh. Một cái gì đó trước kia chưa từng xảy ra và bóng đen như ụp xuống những gian phòng báo những việc tiếp theo sẽ rất bất ngờ cho toàn bộ khung cảnh lẫn những người sống tại đó.
o0o
Lúc đó Bathsheba đang ngồi trong phòng nhà cô, phục sức cho buổi lễ.
- Đừng đi đâu hết, nghen Liddy! Bathsheba nói gần như bằng vẻ rụt rè - Ước chi tôi đừng bị bắt buộc phải đến dự cuộc vũ hội ấy, nhưng bây giờ thì hết phương trốn tránh rồi. Kể từ mùa thu tôi chẳng có dịp nào để trò chuyện với ông Boldwood cả, tính từ cái ngày hứa là tới Giáng Sinh sẽ gặp ông ta, nhưng bấy giờ biết rõ mình sẽ là nguyên cớ của buổi dạ tiệc nầy tôi thật xốn xang làm sao!
- Bà mà là nguyên cớ sao, bà?
- Phải. Tôi chẳng thể giải thích gì thêm. Kiếm tấm áo lụa đen dùm tôi và coi coi sẽ ra sao đây!
- Nhưng bà không cần mặc đồ đó nữa mà, thật mà, bà! Bà đã góa chồng mười bốn tháng nay rồi, và một đêm như thế nầy thì phải ăn mặc cho tươi tắn lên một chút chớ!
- Không, tôi sẽ xuất hiện y như thông lệ, nếu không người ta sẽ xì xầm về tôi cho mà coi!
Sau đó khi cô chỉnh lại trang phục một lần cuối trước gương, cô hỏi:
- Trông tôi đêm nay ra sao, hả Liddy?
- Từ trước tới giờ chưa bao giờ tôi thấy bà đẹp như vầy!
- Ai nấy sẽ chắc mẩm là tôi đang có ý định mồi chài ông Boldwood đấy, tôi đoán là như vậy! Cô lẩm bẩm - Tôi sợ đến đó quá nhưng tôi lại sợ làm ông ta bất bình về việc không đến!
o0o
Troy đang ngồi tại quán Con Hươu Trắng của vùng Casterbridge, uống rượu và hút thuốc thì có tiếng gõ cửa và Pennyways bước vào.
- Chà, Pennyways, điều mà tôi muốn biết là: anh có biết chuyện gì đã xảy ra giữa bà ấy và Boldwood không? Trước đây tôi chẳng bao giờ tin chuyện đó cả. Bà ta phải căm ghét tôi lắm. Anh có nhận ra bà ấy có khuyến khích ông ta không?
- Tôi chẳng biết gì cả... có nhiều chứng cớ từ phía ông ta lắm. Trước đây tôi chẳng biết một mối manh mãi cho đến hôm qua, và tất cả những gì tôi biết được là bà ấy sẽ đến dự tiệc tại nhà ông ta tối nay. Người ta nói với tôi đấy là lần đầu tiên bà ấy đến đấy, kể từ Hội Chợ Đồi Xanh bà ấy không gặp ông ta nữa. Nhưng bà ấy không thích ông ta đâu, đó là điều mà tôi nhận thấy.
- Tôi không biết rõ lắm... Bà ấy là một người đẹp, phải không Pennyways? Ngày đó, lúc tôi gặp lại bà ấy thì tôi đã tự hỏi tại sao mình có thể bỏ mặc bà ấy lâu đến như vậy. Và sau đó thì tôi cứ bị ràng buộc vào cái màn trình diễn ấy, nhưng sau cùng tôi cũng thoát được! Y tiếp tục hút thuốc và sau đó nói thêm - Ngày hôm qua khi anh thấy bà ấy thì bà ấy ra sao?
- Theo như tôi nhận xét thì khá đẹp!
- Tỏi phải đi kiếm bà ấy ngay! Tôi phải đi đây. Phải Oak vẫn còn là quản lý không vậy?
- Phải. Quản lý luôn cho cả Trại Weatherbury Nhỏ luôn. Anh ta coi sóc mọi thứ!
- Có lẽ việc kiểm soát bà ta cũng gây nhiều phiền phức cho anh ta!
- Tôi không rõ điều ấy lắm. Bà ấy sẽ không làm nổi nếu như không có anh ta, và anh ta cũng biết vậy. Sau đó, khi y đang cài nút chiếc áo choàng dầy màu xanh lá cây có mũ chụp đầu và cổ áo dựng cao, y hỏi Pennyways:
- Thấy mấy thứ này che đậy ra sao? Tôi chắc là bây giờ không có ai nhận ra tôi nữa đâu.
Pennyways dò xét Troy:
- Ông đã quyết đi rồi à?
- Quyết? Phải, dĩ nhiên là tôi phải đi rồi! Ở đó bà ta có bao nhiêu là tiền, nhà, trang trại và cả ngựa nữa và thật là tiện nghi còn ở đây thì tôi sống quá bần cùng. Ngoài ra, cũng quá trễ rồi. Chiều nay người ta đã thấy tôi và nhận diện tôi ở chỗ nầy rồi!
- Chà, trung sỹ, tất cả những gì tôi nói hiện giờ là, nếu như tôi là ông thì tôi sẽ trở ra nước ngoài, cái chỗ mà tôi đã từng đến... bây giờ thì cũng chưa trễ lắm đâu. Nếu như lúc này ông trở về thì sẽ rắc rối lắm, tới ngay tại buổi tiệc Giáng Sinh của ông Boldwood ấy mà..
- Hừm, phải rồi. Tôi hy vọng là tôi sẽ không phải là khách quý nếu như lúc đó ông ta mời được bà ấy đến! Tay trung sỹ nói, cười nhẹ - Khi tôi tiến vào thì khách khứa sẽ ngồi yên và sợ khiếp vía, và mỗi tiếng cười lẫn niềm vui cũng sẽ lắng xuống, và những ngọn đuốc sẽ cháy xanh rờn... Ôi chà, thật rùng rợn Pennyways ơi, gọi thêm rượu đi, tôi cũng thấy ớn lạnh cho cái giây phút đó!

Lúc đó Boldwood cũng đang ăn mặc. Một người thợ may từ Casterbridge đang đứng bên cạnh ông, và đang giúp ông mặc chiếc áo khoác mới mà ông mới mua. Boldwood tỏ ra hài lòng và trả ngay tiền áo; khi người thợ may đi ra cửa, Oak bước vào để báo cáo công việc trong ngày.
- Ồ, Oak! Boldwood nói - Dĩ nhiên là tối nay anh cũng phải đến đấy nghen!
- Thưa ông, tôi sẽ cố đến, bây giờ còn khá sớm! Gabriel lặng lẽ nói - Và tôi thật mừng khi thấy sự đổi thay nầy từ những việc vốn thường xảy ra.
- Đúng, tôi phải nhận rằng đêm nay tôi coi tươi tỉnh lắm: hân hoan và còn vui vẻ hơn. Nhưng mà đôi khi, trong lúc tôi đang tràn trề hy vọng tôi vẫn thấy như có một phiền nhiễu nào đó từ xa ập tới, và tôi đâm ra sợ cảm giác vui vẻ nầy. Nhưng dù sao thì cũng không cần thiết nữa... có lẽ là mãi rồi thì cuộc đời của tôi cũng phải bắt đầu rạng sáng chớ.
- Tôi hy vọng đó sẽ là một ngày dài và phấn khởi!
- Cám ơn... cám ơn. Tôi tin vào hy vọng của mình... đó là lòng tin, không phải là hy vọng - Ông chủ trang trại tiếp tục nói với vẻ khẩn trương - Gabriel nè, một người đàn bà có giữ lời hứa không? Một lời hứa, không phải kết hôn mà chỉ là đi vào một cuộc đính hôn để cưới nhau vào một dịp khác.
- Chắc bà ấy sẽ giữ lời hứa nếu như đó là một lời hứa danh dự để chuộc lại lỗi lầm.
- Chuyện ấy chưa kịp xảy ra, nhưng tôi cho là chẳng mấy chốc - Boldwood nói tiếp - Tôi đã thúc ép bà ấy và bà ấy có vẻ tử tế với tôi, và cho rằng tôi sẽ là chồng bà ấy trong tương lai, thế là đủ cho tôi lắm rồi. Tôi có cần gì hơn thế đâu? Bà ấy có một ý niệm là một người đàn bà không thể kết hôn sau khi người chồng vắng mặt bảy năm bởi vì chưa tìm ra được thi hài. Tuy vậy bà ấy đã hứa... có nghĩa là bà ấy đã đồng ý tối nay sẽ đính hôn.
- Bảy năm! Oak thì thầm.
- Không, không... Không phải như vậy đâu! Boldwood nóng nảy nói - Năm năm, chín tháng và vài ngày!
- Dường như dài quá! Đừng xây đắp quá nhiều mộng đẹp trên lời hứa đó, thưa ông! Ông nên nhớ là có lần ông đã bị lừa dối rồi. Ý định của bà ấy là tốt... nhưng sau đó... bà ấy còn trẻ mà.
- Oak! Boldwood tiếp tục - Trước khi anh đi tôi muốn nói việc nầy, mới hiện trong đầu tôi gần đây... sự sắp xếp mà chúng ta đã dự trù về việc chia phần cho anh trong trang trại ấy mà! Phần ấy còn nhỏ, nhỏ quá, khi tôi bắt tay kinh doanh thì hơi ít. Bây giờ tôi muốn tăng phần cổ phần của anh. Thế là, khi tôi cưới bà ấy... và tôi hy vọng... tôi cảm giác là tôi sẽ...
- Thưa ông, xin đừng nói vậy! Oak hấp tấp nói - Chúng ta không biết việc gì sẽ xảy ra đâu!
- Tôi biết! Tôi biết! Nhưng việc tôi muốn gia tăng cổ phần của anh lên chỉ xuất phát từ những gì tôi biết về anh. Tôi cũng biết đôi chút về bí mật của anh; sự quan tâm của anh đối với bà ấy còn nhiều hơn sự quan tâm của một tay quản lý đối với bà chủ. Nhưng anh đã xử sự như một người đàn ông và tôi muốn tỏ lòng cảm kích đối với tình bằng hữu.
- Ôi, đâu có cần thiết, cám ơn ông! Oak nói - Tôi phải tập làm quen với điều đó; những người đàn ông khác đều phải hành động như vậy và tôi cũng phải vậy thôi!
Oak ra đi và Boldwood ngồi lại một mình trong phòng một lúc lâu... sẵn sàng và chỉnh tề để tiếp khách. Ông đi tới một cái tủ có khóa, lấy từ trong tủ ra một cái hộp trơn; ông mở ra và ngó vô trong, ngắm nghía một cái nhẫn dành cho phụ nữ, có cẩn kim cương vòng quanh.
Ông nghe có tiếng bánh xe lăn trước nhà, đóng hộp lại, bỏ hộp vào trong túi và bước ra,

Ngay phía trước nhà Boldwood có một nhóm đàn ông đứng khuất trong bóng tối, mặt hướng vào cánh cửa, thỉnh thoảng mở cho khách hoặc người làm bước vào.
- Hồi chiều nầy người ta thấy ông ta ở Casterbridge - Tall nói thì thầm - Và tôi đã tin ngay. Anh biết chưa ai thấy xác của ông ta cả mà.
- Thật là một câu chuyện kỳ quặc - Smallbury nói - Tôi cho là bà ấy chưa biết tí gì!
- Có lẽ anh ta không muốn cho bà ta biết! Samway, một trong những người làm cho Boldwood nói.
- Nếu ông ta còn sống và ở trong vùng nầy thì quả là một điều tệ hại - Tall nói - Thật đáng thương cho người phụ nữ trẻ.
- Mình nên giữ kín chuyện nầy - Tall nói tiếp - Nếu như không đúng thì bà ấy sẽ buồn lắm, và nếu quả đúng như vậy thì thật là tệ, làm cho bà ấy thấy rắc rối trước giờ vui.
Sau đó họ đứng yên, mỗi người đều đeo đuổi ý nghĩ cho đến khi cửa lại mở. Boldwood bước ra, đi qua mặt những người đàn ông ấy mà không buồn ngó ai. Ông đứng lại, tựa vào hàng rào, thở một hơi dài. Người ta nghe ông chậm rãi nói:
- Mình hy vọng là Chúa sẽ đưa nàng đến, nếu không thì đêm nay sẽ chẳng ra gì mà còn là một mối đớn đau cho mình nữa. Ôi, em yêu ơi! Ơi, em yêu ơi, sao em lại làm cho tôi hồi hộp quá chừng!
Rồi ông im lặng cho đến mấy phút sau ông nghe có tiếng bánh xe lăn nhẹ lên đồi. Boldwood hấp tấp chạy lại cửa, mở ra; ánh sáng soi rõ Bathsheba đang đi lên đồi và ông đưa cô vô nhà.
- Tôi không nghĩ ông ta lại làm như vậy! Một người đàn ông nói - Tôi cứ tưởng mọi việc đã đâu vào đó lâu rồi!
- Phải chi mình nói rõ cái tin Troy ngay lập tức cho rồi - Samway nói tiếp - Có thể sẽ có thêm nhiều rắc rối. Phải làm gì bây giờ?
- Tôi không cho rằng việc ấy có dính dáng đến chúng ta! Samway thì thầm.
- Có liên quan chớ! Đó là công việc của mỗi người mà! Samway nói - Chúng ta biết rất rõ là ông chủ đang sa lầy, và chúng ta biết là bà ấy cũng chẳng biết mảy may gì. Và nếu như chúng ta nói cho họ biết ngay bây giờ. Tall, anh biết bà ấy rõ nhất, anh nên đi gặp và nói cho bà ấy biết đi!
- Được thôi! Nếu như phải làm thì tôi phải làm!
Tall đi đến cửa, âm thanh bên trong cuộn vào nhau như một làn sóng, và giảm nhẹ như một tiếng thì thầm khi anh đóng cửa lại. Ai nấy đều đứng chờ trong bóng tối cho đến khi Tall bước ra và nhập bọn với họ.
- Thật tôi không muốn gặp bà ấy chút nào hết! Anh nhấn mạnh - Tất cả đều bận rộn để hết tinh thần vào buổi tiệc. Tôi không thể can thiệp và làm mất vui.
- Tốt hơn là tất cả nên đi vào chung đi! Samway thiểu não nói và tất cả đi vào trong phòng.
Cuối cùng thì những chàng trai và các cô gái cũng bắt đầu khiêu vũ. Bathsheba, do không biết phải xử sự ra sao, nên quyết định chỉ nên ở đó một giờ thôi.
Một giờ trôi qua, cô đi qua gian phòng khách nhỏ và sửa soạn ra về. Không có ai trong phòng nhưng khi ông chủ bước vào thì quả là rắc rối. - Bà Troy... bà không định về chớ? Chúng ta mới vừa bắt đầu mà?
- Nếu như ông bỏ quá cho thì tôi muốn về ngay. Cô gần như bất ổn khi nhớ lại lời hứa của mình và hình dung ra điều ông sắp nói.
- Tôi thiệt đang tìm cơ hội để nói chuyện với bà - Boldwood nói - Có thể bà cũng biết tôi muốn nói gì chớ. Bà cũng hứa mà?
- Gì ạ? Cô thì thầm,
- Lời hứa! Lời hứa là sẽ lấy tôi sau năm năm chín tháng. Bà còn nợ tôi mà!
- Tôi cảm thấy là tôi phải hứa thôi! Bathsheba nói - Nhưng tôi không mảy may biết được là mình phải làm gì cho đúng trong hoàn cảnh khó khăn nầy và chẳng có ai để khuyên can tôi cả. Nhưng tôi xin có lời hứa nếu như tôi phải hứa. Tôi hứa như một sự đền bù cho món nợ mà tôi đã gây ra, nhưng với một điều kiện, tôi chỉ là một góa phụ, dĩ nhiên rồi!
- Kể từ hôm nay cho đến năm hay sáu năm bà sẽ kết hôn với tôi, nhé? - Xin đừng ép buộc tôi! Tôi sẽ không lấy ai khác.
- Ô, Bathsheba, hãy hứa là bà sẽ lấy tôi! Ông van nài - Tôi cũng xứng đáng chớ, thật ra tôi xứng với bà, bởi vì tôi yêu bà hơn bất cứ kẻ nào khác trên thế gian nầy! Xin hãy mềm mỏng một chút, và xin cho tôi một chút phần đời của bà trong khi tôi đã dâng tặng cả cuộc đời tôi cho bà!
Cuối cùng cô bật khóc:
- Và ông sẽ không... thúc bách tôi... về bất cứ chuyện gì nữa... nếu như tôi đã nói là khoảng năm hay sáu năm nữa?
Cô nức nở nói khi cô đã nói được thành lời.
- Vâng, vậy thì tôi sẽ chờ thời gian.
- Tốt lắm. Nếu như anh ấy không trở về thì tính từ ngày hôm nay cho tới sáu năm nữa tôi sẽ lấy ông nếu như cả hai chúng ta còn sống! Cô trịnh trọng nói.
- Và cô sẽ nhận cái nầy như là một bằng chứng của lời hứa đó!
Boldwood đã đến bên cạnh cô và dùng cả hai bàn tay để nắm lấy tay cô.
- Cái gì vậy? Ôi, tôi không thể đeo nhẫn được! Khi thấy cái vật mà ông cầm cô kêu lên - Ngoài ra, tôi không muốn ai biết rằng đó là một cuộc đính ước.
- Chỉ đêm nay thôi, chỉ đeo đêm nay thôi, xin chiều lòng tôi đi!
Bathsheba ngồi xuống ghế và lấy khăn tay che mặt lại. Cuối cùng, cô nói thì thầm thất vọng:
- Thế thì, tốt lắm, tôi sẽ đeo đêm nay thôi, cho ông vui.
Boldwood siết tay cô và để bàn tay đó rồi xuống lòng cô:
- Bây giờ thì tôi đã vui sướng lắm rồi! Cầu Chúa phù hộ cô!
Ông ra khỏi phòng, và khi bình tĩnh lại, cô đi xuống nhà, tay cầm nón, mình khoác áo choàng và sửa soạn ra về. Cô đứng lại phía dưới chân cầu thang để ngó vào buổi tiệc. Ngay lúc đó không có nhạc, không có khiêu vũ, ở cuối phòng có một nhóm người đang đứng túm tụm lại thì thầm với vẻ lo âu. Boldwood cũng nhận ra họ và hỏi:
- Chuyện gì vậy, các bạn?
Một người trong bọn quay lại va ngắc ngứ trả lời:
- Thưa ông, Tall có nghe được một điều gì đó, chỉ có vậy thôi!
- Anh nói cái gì vậy, Samway? Boldwood nghiêm nghị nói - Nếu như anh có chuyện gì cần phải nói thì cứ nói, nếu không thì hãy khiêu vũ tiếp.
Samway nói với Tall:
- Bà Troy vừa xuống lầu kia kìa! Nếu như anh muốn báo tin cho bà biết thì tốt nhất nên nói liền đi!
Có tiếng gõ cửa, một người trong bọn liền mở cửa và bước ra ngoài.
Khi trở về người ấy nói:
- Có ai muốn gặp bà Troy. Đó là một kẻ lạ mặt, thưa bà!
- Một người lạ mặt ư? Cô hỏi lại.
- Cho người đó vào! Boldwood bảo.
Người ấy báo lệnh của Boldwood ra, và Troy, mặc một chiếc áo choàng che kín tận mắt, bước vào ngay bậc thềm.
Tất cả đều yên lặng ngó y; một số người do biết là y đang ở vùng bên cạnh nhận ra y ngay lập tức; một số khác chưa biết tin đó thì còn hoang mang. Bathsheba đứng dựa vào cầu thang, mặt tái nhợt, môi hé mở, mắt nhìn chằm chằm người khách lạ.
Boldwood không biết đó là Troy.
- Vào đây, vào đây! Ông lặp lại một cách niềm nở - Anh khách lạ nè, hãy uống mừng Giáng Sinh với chúng tôi vậy!
Troy bước ra giữa phòng, lột nón ra, bẻ cổ áo choàng xuống, ngó thẳng vào mặt Boldwood, và bắt đầu phá lên cười. Lúc đó Boldwood liền nhận ra y.
Troy quay sang Bathsheba, cô ngã sụm xuống bậc thang cuối cùng, đôi mắt đen láy ngó chằm chằm vào y. Y nói:
- Bathsheba, anh đến đây tìm em!
Cô không đáp.
- Lại đây với anh đi, lại đây!
Cô không đứng dậy và Troy bước lại phía cô.
- Đến đây chớ, bà có nghe tôi nói không, thưa bà?
Boldwood cất tiếng nói bằng một giọng là lạ:
- Bathsheba, đến với chồng của bà đi!
Troy đưa tay ra kéo cô về phía y nhưng cô co người lại phía sau. Y chộp lấy cánh tay cô và lập tức cô bật ra một tiếng thét vừa trầm trầm vừa hớt hải.
Tiếng thét ấy kéo theo sau đó một tiếng nổ điếc tai vang dội khắp gian phòng và cả phòng dầy đặc khói màu xám.
Mọi người đổ dồn mắt về phía Boldwood. Khi Batlisheba vừa thét lên, gương mặt của ông liền biến đổi: các mạch máu căng lên, trong cặp mắt bỗng ánh lên một tia nhìn hoang dại, và ông chộp ngay một khẩu súng để trên giá trên bệ sưởi và bắn Troy ngay lập tức.
Troy ngã xuống, thở hắt ra, các cơ bắp trên người y dãn ra và y nằm bất động.
Bấy giờ Boldwood đang bận bịu với khẩu súng: ông chĩa đầu súng lại phía mình, Samway nhảy bổ lại bên ông, đánh vào cánh tay ông, và khi khẩu súng nổ lần thứ hai, đầu đạn bay lên trần nhà.
- Chà, cũng chẳng khác gì mấy! Boldwood thở hổn hển - vẫn còn có cách khác để chết mà!
Ông đi qua phòng về phía Bathsheba, hôn lên bàn tay cô, mở cửa và biến mất trong bóng tối.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Xa Đám Đông Điên Loạn.