Chương 5
-
Xa Đám Đông Điên Loạn
- Thomas Hardy
- 3270 chữ
- 2020-05-09 03:06:57
Số từ: 3255
Dịch giả: Lê Thị Thanh Minh
NXB Văn Hóa Thông Tin
Nguồn: Sưu tầm
Lần đầu tiên Bathsheba xuất hiện với tư cách nữ trại chủ là hôm sau đó tại hội chợ bắp của Casterbridge.
Cả gian sảnh đường đông nghẹt đàn ông tụ tập thành từng nhóm hai hoặc ba người để chuyện gẫu. Trong đám trại chủ, chỉ có một vóc dáng đàn bà nổi bật, người duy nhất đại điện cho giới tính của mình trong gian phòng ấy. Bathsheba biết hai, ba người chủ trại trong đám đó nên len lỏi đến gặp họ. Nhưng cô phải là người đàn bà có óc thực tiễn trong công việc và phải tập hợp đủ lòng tin để chuyện trò với những người đàn ông mà cô chưa biết. Trong khi tranh luận về giá cả cô đã giữ nguyên được giá mình đưa ra một cách cứng cỏi và giảm được giá của bọn trại chủ đàn ông một cách kiên quyết..
Những trại chủ không được trò chuyện với cô thì hỏi nhau:
- Ai vậy?
Câu trả lời luôn là:
- Cháu của ông trại chủ Everdene đó. Cô ta thừa hưởng cái trại Weatherbury Vùng Cao; đã sa thải tay quản lý và tuyên bố là ta sẽ tự điều hành.
- Chúng ta nên hãnh điện về cô ta chớ! Cô ta vực cái nơi cổ lỗ này dậy. Nhưng mà cô ấy đẹp ghê, chẳng mấy chốc cô ta sẽ phục hồi lại mọi thứ cho coi!
Lần xuất hiện đầu tiên của Bathsheba đầy ưu thế của phụ nữ nhưng cô vẫn nhận ra có một kẻ không chia sẻ thiện cảm chung ấy. Con người bí ẩn ấy đứng thẳng băng, là một kẻ có nhân phẩm cao và ở trong độ tuổi từ ba mươi lăm đến năm chục.
Khi chợ tan, Bathsheba hấp tấp kiếm Liddy và cùng nhau đi về nhà, cô nói:
- Tôi đã vượt qua thử thách rồi đó, Liddy à! Tôi sẽ chẳng buồn nhớ lại vụ nầy đâu, bởi vì tất cả bọn họ rồi sẽ quen với việc nhìn thấy tôi xuất hiện ở các buổi chợ phiên thôi; nhưng buổi sáng nay thì thật là ngột ngạt cũng như là làm đám cưới vậy, ở đâu cũng phải chịu đựng những cái nhìn trô trố.
Liddy nói:
- Tôi biết mà! Đàn ông thì luôn luôn là vậy!
- Nhưng có một kẻ dường như là hiểu biết hơn cái lũ phí thì giờ lăng xăng bên tôi. Một người rất đẹp trai! Cô nói tiếp - Người thẳng thớm, độ bốn mươi, tôi đoán là vậy. Chị có biết người đó là ai không?
Liddy không nghĩ ra được.
- Chị không thể đoán được là ai sao? Bathsheba thất vọng hỏi.
- Tôi không biết nhưng nếu ông ta chẳng để ý gì đến cô thì mặc kệ ông ta.
Báthsheba có cảm giác, rằng lời Liddy nói không đúng, ngay lúc đó thì một chiếc xe ngựa đi ngang qua mặt họ.
- Kìa, ông ta kìa! Cô kêu lên.
Liddy ngó ra.
- A! Đó là ông trại chủ Boldwood, hôm nọ ông ta có đến kiếm cô đó!
- À, ra ông trại chủ Boldwood!
Bathsheba lẩm bẩm. Người trại chủ chẳng hề quay đầu lại lần nào mà chỉ ngó đăm đăm về phía con đường phía trước.
- Chị có thấy ông ta là một kẻ khá hay không? Cô nhận xét.
- Ô, đúng, đúng, rất là thú vị, ai cũng thấy như vậy mà! Liddy trả lời.
- Tôi lấy làm lạ là tại sao ông ta lại có vẻ thờ ơ với những gì ông ta nhìn thấy chung quanh vậy, hả?
- Nghe nói là hồi còn trẻ ông ta bị thất vọng một chuyện gì đó. Có lời dồn là ông ta bị phụ tình, nhưng cũng không ai rõ về chuyện ấy lắm, khiến ông ta trở thành như vậy!
Buổi chiều chúa nhật ở trang trại, ngày mười ba tháng hai. Sau bữa cơm chiều, Bathsheba gọi Liddy tới ngồi bên cạnh.
- Sáng nầy cô có nhận ra ông Beldwood ở tại nhà thờ không cô? Liddy hỏi.
- Không, thật mà! Bathsheba lạnh nhạt trả lời.
- Ông ta ngồi ngang mặt cô mà, cô chủ!
- Tôi biết!
- Và cô không trông thấy ông ta làm gì sao?
- Rõ ràng là không mà, tôi đã nói rồi đó.
Sau đó Liddy ngồi im như hến khiến cho Bathsheba thất vọng vô cùng đành phải mở lời:
- Ông ta đã làm gì vậy?
- Suốt buổi lễ ông ta không hề quay sang nhìn cô lấy một lần nào hết.
Cô chủ của Liddy trả lời:
- Tại sao lại phải quay lại ngó tôi chớ? Tôi đâu có yêu cầu ông ta như vậy đâu!
- Ồ, không mà! Nhưng ai nấy đều ngắm nghía cô và thật là kỳ cục, ông ta chẳng hề đoái hoài đến cô. Thiệt là cá tánh đặc biệt!
Bathsheba lặng thinh một hồi rồi thốt lên:
- Ôi, suýt nữa thì tôi đã quên là hôm qua tôi có mua một tấm thiệp Valentine.
- Thiệp Tình Yêu. Cho ai vậy, cô chủ! Liddy hỏi - Cho ông Trại Chủ Boldwood à?
- Không, chỉ là để cho bé Teddy Coggan. Tôi có hứa cho nó một thứ chi đó và tấm thiệp nầy gây một bất ngờ cho coi!
Bathsheba chạy lại bàn viết lấy một tấm thiệp có tô màu, ở giữa tấm thiệp là một khung trống nhỏ hình trái xoan để cho người gởi có thể viết vài hàng chữ bày tỏ tình yêu.
Bathsheba nói:
- Chỗ nầy để dành viết chữ đấy! Viết gì vô, hả?
Liddy trả lời:
- Theo tôi là nên viết như vầy:
"The rose is red. The violet is blue, Camations smet, And so are you
(Hồng nhưng đỏ thắm. Tương tư sắc xanh, Cẩm chướng ngọt ngào,
Bạn giống hệt hoa.)
- Phải rồi, viết như vậy thiệt là đúng với một đứa bé má hồng như bé Teddy Coggan.
Cô viết những dòng chữ nho nhỏ xinh xinh lên tấm thiệp, bỏ nó vô bao thơ.
Liddy vừa nói vừa cười:
- Nếu mà gởi cái nầy tới ông lão ngốc nghếch Boldwood thì chắc là tức cười chết luôn!
Bathsheba ngừng tay để nghĩ ngợi về sáng kiến ấy. Thật là chán khi người đàn ông giàu sang nhất tư cách nhất vùng lại chẳng ngó ngàng gì đến mình mà còn bị Liddy nhận xét y như vậy.
- Không đâu! Ông ta chẳng biết thưởng thức trò đùa đó đâu. Nhưng tôi không muốn đặc biệt gởi tấm thiệp nầy cho Teddy, nó chỉ là một thằng nhóc, đôi khi cũng nhảm nhí, mà thôi.
Cô ngáp và cầm cây viết lên, ghi tên Boldwood vào.
- Như vầy nghen, mình dùng loại niêm nào đây? Chỉ có vài chữ như vầy thôi à! Tôi nhớ là tôi có một loại niêm dùng để chọc cười nhưng tôi không cách chi đọc nổi. Bấy giờ tôi sẽ ráng gắn niêm và nếu như không nên thì mình sẽ gắn dấu niêm khác.
Bathsheba lấy một con niêm lớn màu đỏ tươi gắn lên bao thờ và ghé mắt nhìn thật kỹ vào vệt sáp nóng hổi để tìm coi chữ trên con niêm là chữ gì.
- Thật là tuyệt!
Cô bật kêu lên và ném phong thơ xuống bàn một cách thú vị. Liddy ngó kỹ hàng chữ và đọc lớn: "NHỚ CƯỚI TÔI".
Chiều hôm đó cô gởi tấm thiếp đi, lòng có hơi băn khoăn đôi chút.
o0o
Vào buổi chiều ngày Lễ Thánh Valentine, Boldwood ngồi vào bàn ăn như thường lệ, kế bên là một lò sưởi rực lửa. Trên bệ lò sưởi là tấm thiệp do Bathsheba gởi tới. Ông trại chủ độc thân này ngó cái bao thơ đăm đăm cho đến khi dấu niêm phong nhòe nhoẹt trong đáy mắt ông giống như một vệt máu đỏ tươi. Khi ông ta đang ăn uống ông cứ nghĩ ngợi hoài về cái dấu niêm ấy: "NHỚ CƯỚI TÔI". Trong khung cảnh trang trọng của căn phòng, ba chữ ấy bị mất đi bản chất hài hước sẵn có và bỗng trở thành nghiêm túc.
Khi đi ngủ, ông đặt chiếc thiệp bên cạnh tấm gương soi mặt. Ngay khi quay lưng bước đi ông vẫn thắc mắc hoài về sự xuất hiện của tấm thiếp. Ông ngó lại cái bao thơ: có bàn tay kẻ nào đó, một người đàn bà, đã nhẹ nhàng lướt đi trên mặt giấy. Lúc đầu hình ảnh người đàn bà ấy không rõ rệt lắm nhưng khi ông chìm vào giấc ngủ thì người đàn bà ấy đã có vóc có dáng; và khi ông thức dậy thì nhân dạng người đàn bà trong mơ ấy đã được tấm thiệp minh họa rõ nét.
Khi trời sáng dần, Boldwood trỗi dậy và đi xuống dưới nhà. Ông đi ra tận chỗ cổng rào trang trại tiếp giáp với cánh đồng mới ngừng lại và ngó quanh.
Khi đang ngắm nghía băng giá làm đông cứng những bông tuyết lấp lánh, ông nghe có tiếng xe lăn bánh nhẹ nhẹ quay hướng ra đường. Đó là một chiếc xe đưa thơ nhỏ và người đánh xe đang dang ra một lá thơ. Boldwood cầm lấy và mở ra, hy vọng nhận được một tấm thiếp vô danh khác.
Người đánh xe nói:
- Tôi e rằng thơ nầy không phải gởi cho ông. Cho dù không có tên trên bao thơ tôi vẫn cho là thơ gởi đến anh chăn cừu của ông.
Boldwood ngó địa chỉ.
"Gởi Người Chăn Cừu Mới Tới Nông Trại Weatherbury Gần Casterbridge"
- Ôi, thiệt là ngốc! Có phải là tôi đâu. Va cũng chẳng phải là người chăn cừu nào của tôi cả. Đó là người chăn cừu của cô Everdene. Anh nên mang đến cho anh ta đi, Gabriel Oak ấy mà, và nhớ nói là tôi mở lầm.
Ngay lúc đó có người xuất hiện ở bìa ruộng phía sau, một cái bóng nhỏ bé ngồi trên một sinh vật bốn chân. Cái dáng cao to ấy chính là Gabriel Oak và cái bóng nhỏ bé là George.
- Khoan! Boldwood nói - Đó chính là người sống trên đồi kia kìa! Tôi sẽ mang lá thơ đến cho anh ta.
o0o
Tại quán trọ, người chủ quán đang dọn món điểm tâm bằng bánh mỳ và thịt xông khói thì Henry Fray bước vào, dẫm mạnh đôi chân để giũ sạch tuyết trên ủng và bước về phía lò sưởi. Theo sau người ấy là Matthew Moon, Joseph Poorgrass.
Người chủ quán hỏi:
- Vậy cô ấy làm sao mà trình bày nội vụ với tay quản lý chớ?
Henry nói:
- Rồi cô ta sẽ hối tiếc về vụ này. Pennyways không phải là người trọng danh dự nhưng tôi không biết là cô ta sẽ làm sao mà lo liệu mọi việc nữa.
Nói đoạn ông ta lắc đầu.
Matthew Moon than phiền:
- Mọi thứ rồi sẽ tàn lụi, mà chúng ta cũng sẽ trở thành như vậy thôi!
- Quả cô ta là một người phụ nữ ý chí mãnh liệt! Henry nói - Không chịu nghe lời khuyên can của ai. Lòng kiêu hãnh và thói phù phiếm đã hủy hoại tất cả. Tôi nghĩ là mình làm quản lý thì cũng xứng đáng thôi.
- Tôi không rõ tại sao một bà chủ trại lại muốn chơi đàn dương cầm! - chủ quán nói - Liddy nói là cô ấy quả rất hiện đại. Làm như là mọi thứ do chú cô ấy sắp đặt không đủ hoàn hảo. Cô ấy mua sắm tất cả: từ bàn ghế đến tranh ảnh, gương sơi, sách vở.
Ngay sau đó có tiếng chân mạnh mẽ bước bên ngoài và cửa quán mở tung, có ai đó cất giọng hỏi:
- Liệu còn chỗ cho lũ cừu mới đẻ không nữa?
- Anh chăn cừu ơi, có chớ!
Cánh cửa bị đá tung ra và Oak hiện ra với bốn con cừu vắt trên vai. Con chó George mang từ Norcombe theo, nối gót anh.
Joseph Poorgrass hỏi:
- Thế nào, chàng chăn cừu Oak, năm nay cừu ra sao?
- Khó khăn lắm! Oak nói - Mỗi ngày tôi phải dầm sương dãi gió hai bận, cho dù mưa phùn hay bão tuyết, đã suốt nửa tháng nay rồi. Từ hồi đầu hôm tới giờ, Cainy với tôi chẳng hề chợp mắt được một giây. Cainy mang mấy con còn lại vô trong đi, rồi đi trở về coi lũ cừu đẻ kia. Tôi cũng sẽ về ngay đấy mà!
Cain, một chú nhóc mặt mũi tươi cười, bước tới và đặt mấy con cừu con lại xuống. Oak gói cừu mới đẻ bằng rơm khô và để vô gần bếp lửa.
- Ở đây chúng tôi không có chuồng nuôi cừu như ở Norcombe. Nếu như không có chỗ nầy thì tôi cũng chẳng biết phải làm sao với mấy con cừu yếu.
- Ngồi đấy, anh chàng Oak! Người chủ quán bảo - Và kể lại vụ xảy ra ở Norcombe hồi đó đi, đêm đó lúc mấy giờ thì anh đi kiếm lũ chó. Tôi muốn trở lại thăm cảnh cũ lắm nhưng tôi không có quen ai ở đó hết.
- Ở đó bây giờ thay đổi nhiều rồi.
- Đúng là đã xảy ra biết bao biến đổi và bấy giờ thì không còn cảnh cũ nữa. Nhưng ở chốn nầy thì vẫn y nguyên. Người ta đang hè nhau bàn tán về những cách xử sự kỳ quặc của bà chủ mới đây nè!
Oak vừa quay sang một người đứng bên cạnh vừa hỏi một cách thẳng thừng:
- Các anh đang bàn tán về chuyện gì vậy?
Matthew đáp:
- Những người lớn tuổi thì cho là cô ấy quá kênh kiệu và xa xỉ. Nhưng tôi thì rất ái mộ gương mặt khả ái kia!
Gabriel cứng cỏi đáp:
- Matthew ơi nghe đây! Tôi không cho phép kiểu bàn tán như vậy về cô Everdene. Biết chưa?
- Dĩ nhiên rồi! Ông Moon trả lời một cách lễ độ
- Tôi đoán là anh cũng chống lại cô ấy, phải không?
Oak vừa nói vừa nghiêm nghị quay sang ngó Poorgrass.
- Không, không, không một lời nào cả. Thật tuyệt vời khi cô ấy không có một chút sai sót nào, tôi chỉ góp vô như vậy thôi! Joseph run rẩy trả lời
- Nào, có ai đó đã nói một điều gì kia! Gabreil, kẻ luôn luôn thuộc về những con người trầm lặng nhất và khoan hòa nhất nói - Đây là nắm đấm của tôi! – Anh đặt nắm tay to tướng lên bàn và cho biết – Kẻ nào đầu tiên nói xấu bà chủ - và anh ta búa nắm đấm lên bàn - sẽ nếm ngay nắm đấm nầy.
Henry lên tiếng:
- Đừng bực bội mà!
Joseph Poorgrass nói:
- Anh chăn cừu nè, chúng tôi biết anh là một người vô cùng tốt bụng và hết sức khôn ngoan. Tôi đoan chắc cô chủ sẽ cho anh làm quản lý thôi.
Oak thẳng thắn đáp:
- Nếu vậy tôi sẽ không từ chối cái địa vị mà tôi đang mong mỏi đó. Thật ra trước kia tôi cũng muốn chỗ làm đó. Nhưng một khi mà cô Everdene còn muốn tự tay nắm quyền quản lý và giữ tôi làm một công việc thấp kém hơn, một tay chăn cừu bình thưòng thì cũng không sao.
Oak thở ra một hơi dài, buồn bã ngó ánh lửa.
- Tôi nghĩ cô ấy không thích anh đâu! Joseph nhận xét, cố gắng mong Oak chấp nhận ý kiến đó.
- Ồ! Không, không hề đâu! Gabriel hấp tấp gạt ngang.
Trước khi họ bắt đầu một câu chuyện khác thì Boldwood bước vào, gật đầu với tất cả những người có mặt.
- A! Oak, tôi nghĩ là anh đang có mặt ở đây! Ông nói - Cách đây khoảng mười phút tôi có gặp xe thơ và nhận được một lá thơ trao tay. Tôi vội mở thơ không kịp ngó qua địa chỉ. Tôi nghĩ đấy là thơ của anh. Xin tha lỗi cho vụ lầm lẫn nầy.
- Ô, không sao, ông Boldwood à!
Gabriel đường hoàng trả lời. Đâu có ai viết thơ có nội dung gì bí mật cho anh đâu.
Anh bước tránh ra ngoài đám đông để đọc những hàng chữ viết tay mà anh chưa nhận ra là của ai.
"BẠN THÂN MẾN, Tôi chưa biết tên anh là gì nhưng tôi nghĩ mấy dòng chữ nầy sẽ đến tay anh. Tôi viết để cám ơn lòng tốt anh đã dành cho tôi cái đêm mà tôi rời Weatherbury. Tôi hoàn lại số tiền tôi nhận của anh. Tôi rất vui mừng được báo tin là tôi sẽ kết hôn với Trung Sĩ Troy thuộc Binh Đoàn Mười Một.
Tôi sẽ biết ơn ông rất nhiều nếu ông tạm thời đừng cho ai biết là có lá thơ nầy. Chẳng bao lâu nữa khi vợ chồng chúng tôi sẽ làm cho toàn vùng Weatherbury kinh ngạc khi thấy chúng tôi trở về. Ông trung sỹ chồng tôi sinh trưởng ở vùng Weatherbury. Cám ơn lòng tốt của anh một lần nữa.
Thân ái,
Fanny Robin"
- Thưa ông Boldwood, ông đã đọc rồi mà! Nếu như ông chưa đọc thì ông nên đọc đi. Tôi biết ông đang quan tâm đến Fanny Robin.
Boldwood đọc lá thơ và lộ vẻ buồn rầu.
- Fanny! Tội nghiệp Fanny quá! Cuộc hôn nhân mà cô ta nói đó có thể sẽ không xảy ra được.
Gabriel nói:
- Nhưng Trung Sỹ Troy này là một kẻ ra sao?
Ông Trại Chủ lầm bầm trả lời:
- Hừm, tôi e rằng hắn là một kẻ không đáng tin cậy lắm. Mẹ hắn người Pháp, kết hôn một bác sĩ nghèo. Hắn từng làm luật sư ở Casterbridge nhưng lại mang cái đầu óc rồ dại là muốn trở thành sĩ quan. Tôi nghĩ là rồi đây Fanny sẽ bất ngờ y như là cô ta đã từng dệt mộng vậy. Một con bé ngốc nghếch! Một con bé ngốc nghếch!
Thình lình cửa quán bật mở và Cain chạy vào, thở hổn hển:
- Chú chăn cừu Oak ơi, hai con cừu nữa!
Oak bật đứng lên
- Tốt lắm, Oak vác hai con non này lên vai đi rồi mình đi.. Ông Boldwood, chúc ông một ngày tốt lành!
Người chăn cừu vác bốn con cừu lên và biến mất theo hướng trại cừu.
Boldwood bước theo Oak một đoạn ngắn, hơi ngại ngán một chút rồi quay trở vào. Nhưng rồi ông lại nối bước chàng chăn cừu; khi đến gần ông móc ra một phong thơ: phong thơ của Bathsheba.
- Oak, tôi dịnh hỏi anh điều này - ông đột ngột hỏi - Không biết anh có biết ai là kẻ viết cái nầy không?
Oak liếc nhìn và trả lời ngay, mặt hơi ủng đỏ:
- Chính là cô Everdone viết.