• 1,053

Chương 96: Trận pháp Tụ Linh


Số từ: 3025
Nguồn:Cung Quảng Hằng
Mấy ngày nay Lâu Minh không ngủ được, chỉ cần anh nằm ngủ là sẽ đều nằm mơ,không thể ngủ ngon giấc đến nỗi quầng thâm mắt cũng xuất hiện.
Lâu Minh không để ý đến việc ăn sáng, ngồi trong phòng sách vẽ lại cảnh đã mơ đêm qua, chính xác mà nói, từ khi anh bắt đầu nằm mơ, mỗi ngày anh tỉnh dậy, chuyện đầu tiên anh làm là vẽ lại những cảnh trong mơ mà anh nhớ rõ lên giấy.
Lâu Minh nhìn hình vẽ mình vừa vẽ xong, lúc này trên tờ giấy trắng là những đường cong hoa văn kì lạ, thoạt nhìn không có trật tự gì nhưng lại để lộ ra một ý nghĩ đặc biệt nào đó. Đây là hình ảnh mà anh nhớ rõ nhất trong giấc mơ đêm qua.

Đây là cái gì?


Đây là sách ghi lại thuật pháp huyền học.


Trận pháp của môn phái huyền học sao?
Người con gái cầm lấy một bản, lật tờ thứ nhất
Trận pháp Tụ Linh? Nó có tác dụng gì?


Trận pháp này có thể đem linh khí trong trời đất tụ lại một chỗ, có thể khiến khônggian trong phạm vi trận Tụ Linh bao phủ thêm dồi dào, thuận tiện cho việc tu luyện.


Có cái nào có tác dụng thực tế hơn không?


Tác dụng thực tế? Là sao?


Chính là … Huynh thấy đó, thời tiết mùa hè nóng như vầy, có trận pháp nào có thể làm thời tiết bớt nóng hơn không?


Tạm thời còn chưa có, nếu không … thì để huynh nghiên cứu thử xem.

Cảnh cuối cùng trong mơ là người con gái mỉm cười thỏa mãn.
Lâu Minh chợt đứng lên, đi đến bên cửa sổ, đẩy cửa sổ ra, duỗi tay đón ánh nắng mặt trời ngoài cửa sổ, bàn tay trắng nõn của anh dừng lại dưới ánh nắng một chút cho đến khi Lâu Minh cảm thấy da mình nóng lên.
Hôm nay thời tiết rất nóng!
Sau khi đã xác định xong, Lâu Minh quay người xuống lầu, nửa đường gặp Hà Thất đilên gọi anh ăn cơm.

Tam thiếu, cơm trưa đã xong rồi.


Lát nữa tôi sẽ ăn.
Lâu Minh không quay đầu lại mà đi ra ngoài.
Hà Thất hơi tò mò nên đi theo ra ngoài, chỉ thấy Tam thiếu nhà mình đi thẳng đến hòn núi giả trong sân vườn, đó là nơi trung tâm của trận pháp Tụ Linh mà Mao đại sư bố trí.
Lâu Minh quan sát tỉ mỉ mắt trận pháp, chợt phát hiện những sắp đặt của các hòn đá vốn chẳng có trật tự gì trong mắt anh bỗng trở nên có quy luật. Cái này biểu thị cho điều gì? Nó biểu thị cho việc những thứ mà anh nhìn thấy trong mơ có thể tồn tại thựcsự ngoài đời.
Vì kiểm nghiệm cho phỏng đoán của mình, Lâu Minh định tự mình cải tiến trận pháp Tụ Linh mà Mao đại sư đã bố trí. Nếu trận pháp trong mơ là thật, vậy thì trận pháp của Mao đại sư có vẻ đơn giản quá.
Từ trước đến nay, Lâu Minh là tuýp người hành động, anh liền cúi xuống, dựa trênnhững thứ có sẵn bắt đầu cải biến trận pháp. Trận pháp này vốn rất đơn giản (chỉ đối với Lâu Minh bây giờ mà thôi), Lâu Minh chỉ hơi sắp xếp lại mấy chỗ thì việc cải biến trận pháp đã hoàn thành.
không biết có phải là ảo giác hay không, khoảng một phút sau, nhiệt độ không khí trong sân vườn trong nháy mắt hạ xuống mấy độ, một luồng khí mát lạnh rõ ràng xuyên qua lớp áo sơ mi mỏng thấm vào lỗ chân lông của Lâu Minh. Lâu Minh mừng rỡ đứng thẳng người lên, không thể tin được, anh đã cải biến thành công rồi sao?
Dường như để chứng minh suy đoán của Lâu Minh, lúc này Hà Thất cầm một cái áo khoác mỏng tới, vừa khoác lên cho Lâu Minh vừa nói
Vừa mới rồi dự báo thời tiết nóilà có thể mặc áo ngắn tay được rồi, sao nhiệt độ lại giảm đột ngột như thế này.

Xem ra không phải là ảo giác của anh, Lâu Minh không khỏi có chút hưng phấn, anhvừa mặc áo khoác vào vừa dặn
Cậu gọi cho Mao đại sư nói trận pháp Tụ Linh có mộtchút biến động.

Bởi vì nguyên nhân thể chất, nên Lâu Minh không có sự nhạy cảm với sự thay đổi linh khí xung quanh anh, nhưng anh cảm nhận được sự thay đổi của nhiệt độ cũng làm anh vô cùng mừng rỡ. anh muốn được chia sẻ ngay với Mao đại sư.

Vâng.
Hà Thất nghe thấy trận pháp Tụ Linh có biến động thì lo lắng chạy đi ngay.

Biệt thự nhà họ Lục ở thung lũng dưới chân núi Kỳ Liên, dù là người không biết gì về phong thủy, khi bước vào khu biệt thự, cảm nhận được nguồn linh khí dồi dào trongkhông khí, cũng không khó để nhận ra phong thủy nơi này chắc chắn là rất tốt.

Lúc trước, nhà anh cũng ở Đế Đô, sau đó thân thể mẹ anh không khỏe lắm nên baanh đã xây biệt thự ở đây, Lục Ninh chỉ về tòa nhà màu trắng dưới ánh nắng gần đó, giới thiệu với Trần Ngư
Kia là nhà anh.

Trần Ngư gật nhẹ đầu đáp lại.
Chỉ trong chốc lát, xe dừng trước cổng biệt thự, Trần Ngư theo ba con nhà họ Lục vào nhà, mẹ Lục đã ngồi chờ ở phòng khách, bên cạnh còn có hai anh em nhà họ Nghiêm.

Thi Thi, con đến rồi.
Mẹ Lục nhìn Trần Ngư cười dịu dàng.

Con chào dì.
Trần Ngư ngoan ngoãn chào lại, sau đó gật đầu với Nghiêm Uy đangcười với cô. Còn Nghiêm Hân, cô và cô nàng vô cùng ăn ý giả bộ không nhìn thấy nhau.

Em thấy sao rồi?
Lục Cẩm Giang thấy bà xã ngồi chờ ở phòng khách, vội vàng bước tới, đêm hôm trước, bà xã có phản ứng khó chịu với đá Thái Sơn, bây giờ linh hồn không có đá Thái Sơn trấn trụ, chính là thời điểm không ổn định.

Em rất khỏe, anh đừng lo.
Mẹ Lục ngẩng đầu nhìn chồng, ánh mắt là sự dịu dàng, thùy mị không che giấu.
Lục Cẩm Giang vẫn không yên lòng, tự mình kiểm tra thân thể bà xã một lần, lập tức lông mày cau lại
Có phải em thấy choáng đầu rồi không?

Hồn phách của mẹ Lục không ổn định, biểu hiện ban đầu chính là liên tục bị choáng đầu.

Em không chóng mặt lắm.
Mẹ Lục lắc đầu.

Em đừng lắc đầu, em đã bị choáng thì đừng có lắc đầu.
Lục Cẩm Giang vội ngăn hành động tự ngược của bà xã.
Vốn là Lục Cẩm Giang không muốn Trần Ngư vừa vào cửa đã giúp vợ mình niệm chú trấn hồn, nhưng nhìn thấy bà xã bị choáng đầu mà còn cố nén như không có việc gìthì nhịn không được mà đau lòng, ông quay đầu về phía Trần Ngư, nói
Trần tiểu hữu, chú trấn hồn …

Tất nhiên là Trần Ngư hiểu rõ ý của ông, nghe vậy thì đi đến bên mẹ Lục. Thực ra, đêm đó Trần Ngư đã kiểm tra tình trạng linh hồn của mẹ Lục một lần rồi, nhưng vì lý do cẩn thận, cô vẫn quyết định kiểm tra lại một lần nữa.

Trạng thái linh hồn của dì lúc này tương đối ổn định, lúc này niệm chú trấn hồn sẽ bớt khó chịu.
Chú trấn hồn trực tiếp tác động lên linh hồn, cần đem ba hồn bảy vía không ổn định mạnh mẽ giữ lại. Nếu ba hồn bảy vía quá dao động thì người chịu chú sẽ rất khó chịu. Cũng may linh hồn của mẹ Lục đã được đá Thái Sơn trấn giữ qua, mặc dù đá Thái Sơn đã được lấy ra nhưng cũng coi như là ổn định.

Vậy làm phiền Trần tiểu hữu.
Lục Cẩm Giang nói.
Nếu như lúc trước Lục Cẩm Giang còn có điều gì nghi ngờ, thì sau khi gặp ông Ngô thì nghi ngờ đó đã hoàn toàn tan biến. Lúc trước có thể cứu được bà xã từ âm phủ trở về cũng là nhờ phúc của ông Ngô. một vị cao nhân giới huyền học có thể tự nhiên ra vào âm phủ, vung tay lên là có thể đánh ngã quỷ sai câu hồn thì trong môn phái có truyền bá chú trấn hồn là điều không lạ gì.

Cháu có thể niệm chú trấn hồn cho dì, nhưng có một chuyện cháu muốn nói trước với mọi người.
Trần Ngư suy nghĩ một chút rồi quyết định nói thật.

Thi Thi, có chuyện gì nữa sao?
Lục Ninh hỏi.

Hôm đó em quên nói với anh.
Trần Ngư nói
Em nhớ được chú trấn hồn, cũng biết cách thi triển nó, nhưng em không thể cam đoan là chú trấn hồn này có hiệu quả hay không nha.


Em có ý gì?
Lục Ninh khó hiểu
Nếu là chú trấn hồn thì tất nhiên là phải trấn hồn rồi, sao lại nói là không biết có hiệu quả hay không?


Ây …
Điều này giải thích thế nào đây, cũng không thể nói là trong đầu cô tự nhiênhiện lên lời niệm chú trấn hồn mà cô ngờ rằng đây là trong lúc ngủ cô tự biết được.

Trần tiểu hữu, có gì thì cháu cứ nói thẳng đi.
Lục Cẩm Giang thấy Trần Ngư khó xửthì lên tiếng nói.
Trần Ngư sắp xếp lại từ ngữ rồi nói
Mặc dù chú trấn hồn này được ghi trong sách cổ của môn phái nhưng cả cháu và ông nội đều chưa sử dụng nó lần nào, vì chưa bao giờ sử dụng trên thực tế nên cháu không thể đảm bảo hiệu quả của nó như thế nào.

Lời giải thích này Trần Ngư vừa chợt nghĩ ra, dù sao thì nói là từ sách cổ của môn phái cũng đáng tin hơn nói là thấy được trong mơ.
Thực ra đến giờ Trần Ngư có chút hối hận, sao cô chưa nắm chắc gì mà đã hứa giúp Lục Ninh niệm chú trấn hồn vậy cà?
Cũng may, cô đã kiểm tra, xác định chú trấn hồn này không tạo ra ảnh hưởng khôngtốt nào đến linh hồn, bằng không thì Trần Ngư nhất định sẽ rời đi, thử cũng khôngdám thử.
Trần Ngư vừa dứt lời, cha con nhà họ Lục đều im lặng, Nghiêm Hân hơi nóng nảy địnhnói điều gì đó thì bị anh trai đứng bên cạnh kéo lại.

không sao cả.
Mẹ Lục phá vỡ im lặng, vừa cười vừa nói
Thi Thi, cháu cứ niệm chúđi, dù thành công hay không thì dì đều cám ơn cháu.


Mẹ …
Lục Ninh kích động quay người.
Ánh mắt Lục Cẩm Giang phức tạp nhìn bà xã, lại quay đầu nhìn Trần Ngư, cuối cùngsự sùng kính trong lòng đối với ông Ngô vẫn chiếm thượng phong (ưu thế): đây là đệ tử của Lạc Hà chân nhân, sách cổ của môn phái Lạc Hà chân nhân thì không thể giả được
Trần tiểu hữu, chú hiểu ý cháu, dù được hay không thì gia đình chú đều cám ơn cháu.


Sao mọi người lại lo lắng như vậy.
Vẻ mặt Trần Ngư tràn đầy vô tội và không rõ
Nếukhông thành công thì cũng đâu tạo ảnh hưởng gì không tốt với dì Lâm đâu, cùng lắmthì chỉ như tình trạng như bây giờ thôi. Mọi người làm gì mà như cháy nhà đến nơi vậy.



Đây là Lục Ninh.


Đây là Lục Cẩm Giang.

Phù …
Đây là mẹ Lục không nhịn được mà bật cười
Thi Thi, con đừng cười, chỉ là họ quá lo lắng cho dì mà thôi.

Ba con họ Lục liếc nhìn nhau, xấu hổ cười một tiếng, hiểu rõ là mình đang quá lo lắng.

Trần tiểu hữu, có phải chuẩn bị gì không cháu?
Lục Cẩm Giang hỏi.

Chú chuẩn bị cho cháu một căn phòng yên tĩnh là được rồi.
Trần Ngư nói
Linh khí ở đây rất dồi dào, đủ để cháu niệm chú trấn hồn.

Vì sau khi được niệm chú trấn hồn, mẹ Lục sẽ hôn mê một khoảng thời gian, cho nên cuối cùng Lục Cẩm Giang bố trí địa điểm niệm chú là ở phòng ngủ của hai vợ chồng. Ông và Lục Ninh cùng hai anh em họ Nghiêm đứng canh giữ ở ngoài cửa, mặc dù vô cùng hồi hộp, lo lắng nhưng cũng chẳng biết làm gì hơn.

anh Lục Ninh, dì sẽ không sao đâu.
Nghiêm Hân nhịn không được mà an ủi.

Ừ, cám ơn em.

Cách một bức tường, trong gian phòng, Trần Ngư để mẹ Lục nằm lên giường, dặn dò
Dì Lâm, chút nữa khi cháu niệm chú trấn hồn thì có thể dì sẽ cảm thấy khó chịu. Dì ráng chịu một chút nghe.


Thi Thi, cháu đừng ngại, dì không sợ đâu.
Mẹ Lục an ủi lại Trần Ngư.

Vậy dì nhắm mắt ngủ một lát, khi tỉnh lại là sẽ khỏe ngay thôi.
Mẹ Lục nghe lời nhắm mắt lại, ngón tay Trần Ngư chỉ lên ấn đường của mẹ Lục, sau đó nhẹ nhàng câu lên, hồn phách của mẹ Lục liền lơ lửng từ trong thân thể hiện lên.
Bị móc ra dễ dàng vậy sao? Xem ra hồn phách bất ổn hơn là so với cô nghĩ.
Trần Ngư vừa quan sát linh hồn của mẹ Lục vừa niệm chú thầm trong miệng, hi vọng chú trấn hồn có thể thành công cũng coi như là trả ân tình của Lục Ninh đã đưa chuông chiêu hồn cho cô.
Sau khi hồn phách ly thể được hai phút, ba hồn bên trong hồn chủ bỗng tách ra, vẻ mặt Trần Ngư biến đổi, đưa tay đem hồn phách tụ lại một chỗ.
Công dụng của chú trấn hồn là, ở ba hồn bảy vía riêng biệt đều phải niệm chú trấn hồn, sau đó lại thông qua một chú ngữ đặc biệt tạo sự liên kết ổn định giữa ba hồn bảy vía.
Tuy là sau khi chia tách ba hồn bảy vía thành từng phần riêng biệt, việc niệm chú lên từng phần rất đơn giản. Nhưng nếu để ba hồn bảy vía hoàn toàn bị chia lìa, tu vi của Thiên Sư không cao sẽ không làm cho chúng tụ lại thành linh hồn, hoặc cho dù tụ lại, sau khi ba hồn bảy vía chịu niệm chú trấn hồn tác động sẽ gây nên sự đau đớn cùng cực cho thân thể người đó.
Nên Trần Ngư mới nói hồn phách của mẹ Lục ổn định là chuyện tốt, nhưng cô khôngngờ là, sau khi hồn phách của mẹ Lục ly thể lại dễ dàng bị chia tách như thế. Trần Ngư nhíu mày, hết sức chăm chú nhìn hồn phách của mẹ Lục, dùng tốc độ nhanh nhất tìm ra vị trí ba hồn bảy vía bị chia tách, sau đó nhanh chóng niệm chú lên.
Quá trình này làm tâm sức và linh lực của Trần Ngư bị tiêu hao khá lớn, sau khi làm xong trán Trần Ngư đã toát một tầng mồ hôi dày. Nhưng cô cũng không dám ngừng lại nghỉ ngơi, bởi vì ba hồn bảy vía của mẹ Lục lúc nào cũng có thể tách rời nhau ra. Trần Ngư cắn răng, yên lặng niệm chú ngữ.
Mười chú ngữ trấn hồn khắc ở ba hồn bảy vía của mẹ Lục sáng lên, sau đó một sợi dâynhỏ ánh sáng vàng sáng lên, nối liền mười chú ngữ trấn hồn với nhau thật chặt, cho đến khi ba hồn bảy vía không có ý định tách rời nhau nữa.
Trần Ngư dừng động tác, nhìn hồn phách đã trở nên chặt chẽ hơn không ít, biết là chú trấn hồn đã gần hoàn thành, còn lại chính là chờ sau khi hồn phách trở về thân thể, người tỉnh lại thì xem như là thành công hoàn toàn.
Trần Ngư đưa tay đưa linh hồn mẹ Lục trở về thân thể, chú trấn hồn cảm nhận được linh lực của Trần Ngư bỗng nhiên lóe lên một cái, Trần Ngư sững sờ, trong đầu bỗnghiện lên một đoạn đối thoại.

Có phải là khi chúng ta uống canh Mạnh Bà xong là không còn nhớ gì nữa không?


Đương nhiên rồi.


Nhưng mà, nếu có người, có việc gì đó mà muội không muốn quên thì làm sao?


Luân hồi tức là muội sống một cuộc sống mới, những gì đã qua thì nên quên đi.


Muội đã nói là nếu như.


Canh Mạnh Bà có thể xóa đi kí ức trong đầu nhưng ký ức đó sẽ vẫn còn dấu ấn trong linh hồn, dù cho luân hồi bao lần cũng không thể quên được.
Dấu ấn trong linh hồn? Là nói về chú trấn hồn sao?
Còn có … tại sao bỗng nhiên cô lại biết những điều này? Khó có lúc nào mà Trần Ngư rơi vào trầm tư.
Tác giả có lời muốn nói:
cô nương nghe nói về chuyện của chàng thanh niên Nghiêm, thì qua hỏi tội chàng thanh niên Ngô.
cô nương: Có phải là anh bắt cương thi đi hù anh Nghiêm không?
Chàng thanh niên Ngô: Đúng vậy.
cô nương: Vì sao?
Chàng thanh niên Ngô: anh nhìn hắn ta không thuận mắt.
cô nương: Tại sao?
Chàng thanh niên Ngô: hắn ta dám mặc quần áo đụng hàng với anh.
cô nương: anh đừng vớ vẩn
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Xem Em Thu Phục Anh Như Thế Nào.