Chương 1040: Không bỏ cuộc
-
Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân
- Hàn Vũ Ký
- 819 chữ
- 2022-02-17 03:34:41
Cô muốn những người giám sát cô biết rằng, rất nhanh thôi, các người sẽ cảm nhận được nỗi tuyệt vọng tôi từng cảm nhận!
...
Cố Niệm Chi cố nén sự đau đớn trong lòng, thức thêm một đêm nữa, cố gắng hoàn thiện tối đa mã swallower3.exe trên giao diện soạn code.
Bây giờ khi mở chương trình này lên, cô không những có thể vượt mặt hệ thống kiểm 9soát của đối phương, mà còn có thể khiến chương trình điều khiển camera theo dõi của đối phương hoàn toàn mất tác dụng. <6br>
Cho nên cô chẳng cần tìm xem camera ở đâu, chỉ cần cắt đứt liên lạc giữa camera và đối phương là được.
Cố Niệm Chi lại bắt đầu dạo chơi trên mạng, tải một phần mềm trò chuyện xuống. Mặc dù chiếc máy tính này yêu cầu mật khẩu để tải xuống, nhưng đối với Cố Niệm Chi, phá mật khẩu tải xuống của chiếc máy tính này dễ như chơi, chẳng có tí khó khăn nào cả.
Đêm đầu tiên ở đây Cố Niệm Chi không hề nghĩ đến việc phá mật khẩu của người ta, vì làm thế không đạo đức.
Nhưng khi cô biết cô chủ quán ở đây thật ra cùng một giuộc với Arth, thậm chí quán bar này chỉ là một địa điểm ngụy trang thì cô chẳng còn cảm thấy gì nữa.
Dù 5sao khi cô đi rồi, bọn họ mới phát hiện ra chuyện xảy ra trong căn phòng này thì cũng đã muộn.
Viết xong chương trình, Cố Niệm Chi lại ngủ vùi cả ngày đến tối mới dậy ăn cơm.
Cô chủ quán tóc vàng mắt xanh lo cho sức khỏe của cô, hỏi:
Cô có cần đi khám không? Vì sao gần đây cô ngủ nhiều thế?
Cô ta vẫn nhớ tình trạng cánh tay trái máu me be bét của Cố Niệm Chi hôm đó.
Thật đáng tiếc, làn da không tì vết này mà lại bị thương nặng thế, e rằng sau này phải ghép da mới che được miệng vết thương.
Được rồi, vậy cô đi nghỉ sớm đi, mong cô sớm bình phục.
Cô chủ quán nói rất thành khẩn, không giống giả vờ tí nào.
Cố Niệm Chi cười nói:
Không có việc gì làm thì chỉ có ngủ thôi. Khi ngủ say thì thời gian trôi đi rất nhanh, sẽ không cảm thấy như bị nhốt nữa.
Vành tai của anh bảo vệ đang ngồi ăn đối diện cô đỏ bừng cả lên, anh ta ho nhẹ một tiếng, chuyển sang bàn bên cạnh ăn cơm.
Cô chủ quán bình tĩnh hơn, cười nói:
Sao lại thế được? Cô hoàn toàn tự do mà! Nói đi, cô muốn đi đâu chơi, tôi đưa cô đi nhé.
Hả? Cô không thích ăn à?
Cô chủ quán nhướng mày hỏi,
Ngon lắm đấy?
Tôi thích ăn chứ, nhưng tôi ăn no mất rồi.
Cố Niệm Chi vỗ bụng, nói,
Vết thương của tôi chưa lành nên khẩu vị chưa trở lại.
Cô chủ quán nhanh chóng liếc nhìn cánh tay trái vẫn còn quấn băng của Cố Niệm Chi, cầm đồ vật rất lóng ngóng, đi đường còn nghiêng ngả mất thăng bằng.
Cố Niệm Chi thoáng giật mình, nhưng không hề biểu hiện ra ngoài.
Vì bây giờ chưa đến lúc chơi bài ngửa.
Tắm xong, Cố Niệm Chi về phòng khóa cửa lại, mở máy tính lên, mở chương trình của mình lên, giành lại quyền làm chủ mạng Internet.
Cố Niệm Chi cười hi hi nhìn cô ta, lắc đầu nói:
Không cần đâu, vết thương của tôi còn chưa lành, thật ra tôi nghe nói ngủ là lúc cơ thể hồi phục tốt nhất, cho nên mới quyết định phải ngủ nhiều để nhanh bình phục.
À. Đúng đúng đúng, cô nói đúng đấy, ngủ là thời gian để cơ thể tự hồi phục các vết thương mà.
Cô chủ quán tóc vàng mắt xanh rõ ràng thở phào một hơi nhẹ nhõm, múc cho Cố Niệm Chi một bát canh hến.
Cố Niệm Chi nếm một miếng, thấy rất quen, liền đặt bát xuống.
Các người kiểm soát tôi cơ mà, tôi chỉ tương kế tựu kế phản công thôi.
...
Đến nửa đêm, Cố Niệm Chi tỉnh táo bò dậy, hai mắt long lanh chăm chú ngồi trước máy tính.
Cố Niệm Chi! Cố lên! Làm thôi!
Cô mở chương trình lên xem, swallower.exe vận hành bình thường, hơn nữa nó còn thuận lợi xâm nhập vào hệ thống mạng của người giám sát cô.
Cô kiểm tra màn hình theo dõi của đối phương, thấy trên màn hình của họ hiển thị giao diện đóng băng do cô tạo ra.
Để đánh lừa đối phương một cách tối đa, cô thậm chí đã dùng macro để ghi lại một đoạn trình duyệt, liên tục ngẫu nhiên mở các trang web và trò chơi.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.