Chương 1071: Tuyệt đối không lùi bước (6)
-
Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân
- Hàn Vũ Ký
- 1299 chữ
- 2022-02-17 03:40:05
Chỉ cần cô ở bên cạnh anh ta, không ai sẽ dám bắt cô đi.
Tất cả những lần đám người kia muốn hại cô đều sẽ âm thầm 8đánh lạc hướng anh ta trước, sau đó mới dám ra tay.
Chíu!
Một loạt đạn đột ngột bắn thẳng về hướng đã nhắm từ radar kiểm soát hỏa lực trên chiếc máy bay chiến đấu của Hoắc Thiệu Hằng, để lại một làn khói dày trông vô cùng đáng sợ giữa màn đêm. Một chiếc máy bay chiến đấu có treo quốc kỳ Nhật Bản lộ diện ngay sau đó rồi nhanh chóng rời khỏi vị trí chín giờ.
Như thế chứng tỏ điều gì?
Chứng tỏ rằng bọn họ e ngại 3anh ta, e ngại đến mức hoàn toàn không dám giở trò trước mặt anh ta.
Hà Chi Sơ lưu file ghi âm lại, sau đó bật lên cho Hoắc Thiệu Hằng nghe lại một lần,
Nghe rõ rồi chứ? Nếu anh không chịu để cô ấy đi, ngoài thứ này ra tôi vẫn còn rất nhiều cách khác.
Tôi tin là vậy.
Hoắc Thiệu Hằng thờ ơ nói,
Dựa vào thủ đoạn của luật sư Hà, nếu đã muốn làm khó tôi thì đương nhiên là sẽ có cách.
Cô vẫn đang ngủ mê man. Thấy hai má cô đỏ bừng như hoa đào, Hà Chi Sơ hơi sửng sốt. Vừa đưa tay lên sờ trán cô, anh ta liền phát hiện dưới lòng bàn tay nóng hầm hập.
Cô sốt rồi...
Anh có thể ghi âm lại lời của tôi, nếu như tôi nuốt lời, anh có thể công khai nó cho bất kì ai, bao gồm cả Niệm Chi, hay thậm chí là cấp trên, đồng nghiệp, cấp dưới của tôi, khiến cho tôi mất hết mặt mũi cũng được.
Hà Chi Sơ sa sầm mặt,
Được, đây là anh tự nói đấy nhé, lặp lại lời vừa nãy đi, tôi sẽ ghi âm lại.
Anh biết thế là được rồi.
Hà Chi Sơ rời khỏi buồng lái rồi bước vào khoang máy bay của Cố Niệm Chi.
Cố Niệm Chi khép hờ hai mắt, nói đứt quãng:
... Giáo sư Hà, chẳng phải chúng ta đang về nhà sao?
Đúng vậy, về với tôi, về Mỹ, em chịu không?
Hà Chi Sơ thoáng do dự một chút rồi thử thăm dò.
Vì vậy chỉ cần Niệm Chi luôn ở bên cạnh anh t9a, không rời khỏi tầm mắt của anh ta, cô vẫn sẽ được an toàn. Mà anh ta cũng có thể yên tâm ra tay tiêu trừ tất cả những m6ầm họa kia.
Anh sao? Nhờ có anh chăm sóc, cô ấy mới rơi vào kết cục này đấy!
Vị trí này vốn là của anh ta, Hoắc Thiệu Hằng dựa vào đâu mà cướp đi chứ?!
Tuy Cố Niệm Chi sốt cao, nhưng cô không hề mất đi sự tỉnh táo.
Không dây mơ rễ má ư? Nếu anh ta vẫn cố chấp thì sao?
Đương nhiên Hà Chi Sơ không thể yên tâm được. Anh ta không tin Hoắc Thiệu Hằng sẽ chịu buông tay.
Cố Niệm Chi im lặng một lúc, sau đó nói:
Không, anh ấy không phải là người như vậy.
Thảo nào Hoắc Thiệu Hằng lại chiếm hết lợi thế trước mặt anh ta, thì ra là đã sớm nắm chắc hết thảy...
Cô yêu Hoắc Thiệu Hằng, vì vậy Hoắc Thiệu Hằng luôn đứng ở thế bất bại.
Anh chắc chứ? Chính vì khô5ng có tôi bên cạnh, cô ấy mới lâm vào tình cảnh nguy hiểm như vậy. Hà Chi Sơ, anh có biết thế nào gọi là ‘cho cần câu chứ đừng cho cá’ không? Bảo vệ cô ấy không phải là đặt cô ấy dưới mi mắt trông chừng cả ngày lẫn đêm. Nếu cô ấy không có được tự do, thì anh có khác gì những người muốn giam cầm cô ấy hay không?
Hoắc Thiệu Hằng nhẫn nại giảng giải cho Hà Chi Sơ. Anh không muốn chọc giận anh ta, vì Niệm Chi vẫn còn ở trong tay anh ta.
Đã thấy rõ chưa? Ở đây không chỉ có máy bay chiến đấu của chúng tôi thôi đâu.
Hoắc Thiệu Hằng nhắc nhở Hà Chi Sơ,
Đừng do dự nữa, ít nhất cũng phải chờ đến khi vết thương của Niệm Chi lành lại rồi hẵng quyết định sau.
Anh có ý gì?
Hà Chi Sơ hơi nóng ruột. Anh ta cũng thấy rõ chiếc máy bay chiến đấu của Nhật mà Hoắc Thiệu Hằng vừa đuổi đi kia,
Anh có dám cam đoan không?
Hà Chi Sơ, anh nghĩ kĩ lại đi, cô ấy ở bên cạnh tôi tận sáu năm mà chẳng hề sứt mẻ gì, nhưng khi anh vừa tiếp cận cô ấy thì xui xẻo lại không ngừng ập đến. Anh thật sự cho rằng cô ấy gặp nạn là vì tôi sao?
Cuối cùng Hoắc Thiệu Hằng cũng không khách sáo nữa, anh tức tốc xoay cổ tay, chiếc máy bay chiến đấu rẽ sang một góc 90 độ trong nháy mắt, nhanh chóng khởi động hệ thống radar kiểm soát hỏa lực, nhắm thẳng vào một chiếc máy bay chiến đấu của nước khác đang lẩn sau tầng mây dày ở hướng chín giờ.
Cô khẽ lắc đầu, giọng nói tuy khản đặc nhưng từng câu từng chữ phát ra rất mạch lạc:
Không, em phải về Hoa Hạ, vì nhà của em ở đó, vì con đường học hành, sự nghiệp, bạn bè của em đều ở đó. Còn Hoắc thiếu, em và anh ấy đã không còn dây mơ rễ má gì với nhau nữa rồi.
Bây giờ khi nhắc đến cái tên này, cô đã không còn cảm giác gì đặc biệt nữa.
Hà Chi Sơ cố gắng bình tĩnh lại, nhẹ nhàng gọi cô:
Niệm Chi? Niệm Chi ơi? Em thấy trong người thế nào?
Cố Niệm Chi cũng biết là mình đang sốt, cả người nóng hổi, đôi môi khô nứt, cổ họng thì đau rát.
Sao lại đi Mỹ ạ?
Cố Niệm Chi khẽ nhíu hàng lông mày xinh đẹp,
... Mỹ không phải là nhà của em, nhà của em ở Hoa Hạ, em muốn về Hoa Hạ.
Vẫn muốn về Hoa Hạ sao? Tôi cứ tưởng em đã cắt đứt mọi quan hệ với Hoắc Thiệu Hằng rồi chứ… Rốt cuộc vẫn không thể rời bỏ được anh ta sao?
Nụ cười của Hà Chi Sơ có phần thê lương, cũng có chút khổ sở.
Cô khàn giọng
ưm
một tiếng, sau đó mở mắt ra mệt mỏi nhìn Hà Chi Sơ.
Hà Chi Sơ xoa đầu cô, thấp giọng hỏi:
Niệm Chi, em có muốn về nhà với tôi không?
Tôi giam cầm cô ấy ư?!
Hà Chi Sơ càng khó mà nhịn nổi,
Nếu là trước đây, tôi còn có thể cảm ơn anh vì đã cứu cô ấy, chăm sóc cho cô ấy, nhưng bây giờ thì sao?! Anh nhìn đi, chỉ vì anh mà cô ấy đã phải chịu đựng bao nhiêu đau đớn khổ sở như thế đấy!
Hoắc Thiệu Hằng nhận thấy rằng dù có khuyên giải thế nào Hà Chi Sơ cũng vẫn sẽ không chịu thỏa hiệp. Vả lại, anh đã do thám ra được xung quanh bọn họ đang càng ngày càng có nhiều máy bay chiến đấu tiếp cận dòm ngó. Họ không thể tiếp tục lãng phí thời gian ở đây thêm nữa.
Anh ta mở thiết bị ghi âm lên.
Hoắc Thiệu Hằng nói rõ ràng từng câu từng chữ:
Tôi, Hoắc Thiệu Hằng, đồng ý chờ đến khi Cố Niệm Chi tỉnh lại tự mình đưa ra lựa chọn. Cho dù là ở lại đất nước của chúng tôi hay là sang một quốc gia khác, cũng đều sẽ do cô ấy quyết định.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.