• 8,968

Chương 1135: Cho anh thêm một cơ hội nữa


Bốn bề là cây phong đỏ rực, trên đầu là trời xanh điểm vài cụm mây trắng, thỉnh thoảng có mấy chú chim bay ngang, bên tai vă8ng vẳng tiếng chim hót như có như không.

Hoắc Thiệu Hằng dẫn cô vào phòng hội nghị nhỏ bên cạnh phòng làm việc của 3anh. Anh nhìn cô, hỏi một lần cuối cùng:
Niệm Chi, em thực sự muốn chia tay với anh hay sao?

Cô như nghe thấy chuyện hoang đường nhất trên đời vậy. Thật không thể tin nổi.
Không biết vì sao mà khi thấy phản ứng này của Cố Niệm Chi, Hoắc Thiệu Hằng lại hơi đau lòng.
Anh cố kiềm chế cảm xúc của bản thân, tiếp tục điềm tĩnh nói:
Đúng, anh theo đuổi em. Chỉ cần em đồng ý cho anh thêm một cơ hội nữa, anh sẽ đồng ý chia tay.

Khó khăn lắm Cố Niệm Chi mới bình tĩnh lại được.
Cố Niệm Chi ngẩng lê9n nhìn khuôn mặt tuấn tú đẹp đẽ của anh, lặng lẽ gật đầu.
Cô đã nói rất nhiều lần rồi, không muốn nói thêm nữa.
Hoắc Thiệu Hằng đứng trước mặt cô, chăm chú nhìn cô, cuối cùng lại nói:
Hôm qua anh đã nói rồi, nếu em đồng ý với một5 điều kiện của anh thì anh đồng ý chia tay.


Anh không chơi chữ.
Hoắc Thiệu Hằng đứng trước mặt cô, thân hình cao lớn của anh khiến Cố Niệm Chi hơi ngộp thở. Anh cúi xuống nhìn cô, nói:
Chúng ta chia tay, tức là mọi thứ trước đây đều kết thúc, cũng đại diện cho một khởi đầu hoàn toàn mới. Chẳng lẽ chia tay rồi chúng ta không bao giờ quay lại được hay sao? Em sẽ không chấp nhận sự theo đuổi của anh ư?

Cố Niệm Chi vô thức lùi lại một bước, trợn tròn hai mắt:
Anh theo đuổi em á?!

Cố Niệm Chi nghi hoặc nhìn Hoắc Thiệu Hằng. Anh đang làm gì vậy?

Không đồng ý à? Được, chúng ta không chia tay nữa.
Hoắc Thiệu Hằng tiến lên một bước, đã vây Cố Niệm Chi vào giữa bức tường và vòng tay của anh.

Anh nói, chúng ta có thể chia tay, chỉ cần em đồng ý cho anh thêm một cơ hội nữa.
Hoắc Thiệu Hằng từ tốn nói, tư thái nhàn nhã, nhưng ánh mắt đã có chút căng thẳng.

Nhưng chúng ta đã chia tay rồi, vì sao lại phải cho anh thêm một cơ hội nữa?
Cố Niệm Chi nắm tay lại,
Hoắc Thiệu Hằng, không phải chỉ một mình anh biết chơi chữ đâu.

Hoắc Thiệu Hằng không dừng lại, thậm chí còn tiến thêm một bước,
Vậy em nói đi, đồng ý hay không đồng ý?

Cố Niệm Chi trân trân nhìn Hoắc Thiệu Hằng, đôi môi củ ấu đầy đặn khẽ mấp máy, một lúc sau cô mới trấn tĩnh lại, giảng giải với Hoắc Thiệu Hằng:
Anh Hoắc, anh nói vậy em rất mừng, nhưng vấn đề giữa chúng ta không đơn giản như vậy. Không phải anh cứ theo đuổi em là có thể giải quyết được mọi chuyện.

Cố Niệm Chi vội đẩy anh ra,
Anh Hoắc, đây là tòa nhà làm việc của anh! Anh không muốn em nói ra điều gì khó nghe chứ?


Em nói đi. Em nói gì anh cũng không quan tâm, trừ khi em đồng ý với điều kiện của anh.
Hoắc Thiệu Hằng đầy hứng thú nhìn cô băn khoăn, cân nhắc, nhìn cô ngần ngừ, do dự, nhìn cô dần bình tĩnh lại, dũng cảm hơn.
Cô không xứng với anh, cho nên cô tự biết đường mà rút lui trong danh dự.

Nếu anh có cách tốt hơn thì sao?
Hoắc Thiệu Hằng đưa tay phải ra với Cố Niệm Chi,
Nào, quay lại vấn đề ban đầu của chúng ta. Em đồng ý với điều kiện của anh, anh đồng ý chia tay, thế nào? Được chứ?

Cô muốn phản bác lời nói của Hoắc Thiệu Hằng thì bắt buộc phải tìm ra lỗ hổng trong lập luận của anh, nhưng lập luận của anh lại tròn trịa như đường tròn vẽ bằng compa, cô gần như không tìm được khe hở nào hết.
Nếu nhất định phản bác thì hình như chỉ còn đường rút lại lời nói.
Đây là lần đầu tiên Cố Niệm Chi nhận ra Hoắc Thiệu Hằng giỏi ăn nói thế nào.
Cô cứng họng nhìn Hoắc Thiệu Hằng, trong đầu lờ mờ cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng lại không nghĩ ra không đúng ở chỗ nào.

Được, chúng ta có thể chia tay, chỉ cần em đồng ý cho anh thêm một cơ hội nữa.
Hoắc Thiệu Hằng đặt túi tài liệu xuống trước mặt Cố Niệm Chi.

Anh nói cái gì cơ?!
Cố Niệm Chi không dám tin vào tai mình, cô hơi ngẩn ra, nhìn Hoắc Thiệu Hằng, trong đầu loạn cả lên, cảm thấy rõ ràng là Hoắc Thiệu Hằng đang chơi ăn gian.

Không công bằng. Em có thể tán anh, nhưng lại không cho anh theo đuổi em là sao?
Hoắc Thiệu Hằng chắp tay sau lưng, bước lên một bước, đến gần Cố Niệm Chi hơn,
Trên đời làm gì có chuyện như thế? Em không đồng ý với điều kiện của anh thì chúng ta không chia tay nữa.


Tất nhiên phải chia tay!
Cố Niệm Chi giậm chân, chỉ ngón tay vào Hoắc Thiệu Hằng, cảnh cáo:
Anh đừng lại gần đây nữa!

Cố Niệm Chi lại gật đầu, nhẹ giọng nói:
Chỉ cần không vi phạm pháp luật và đạo đức thì em sẽ đồng ý.

Hoắc Thiệu Hằng mím môi, cầm một túi tài liệu đang để trên bàn hội nghị lên, bên trên có đóng dấu đỏ
Tuyệt mật
.
Không ngờ Hoắc Thiệu Hằng lại nói muốn theo đuổi cô. Nếu cô nghe được lời này trước khi sang Đức thì cô sẽ vui mừng đến thế nào...
Cố Niệm Chi ôm ngực, nhìn Hoắc Thiệu Hằng một lúc lâu mới lắc đầu:
Không.


Được, em đồng ý, anh có thể theo đuổi em, nhưng chưa chắc em đã chấp nhận sự theo đuổi của anh.
Cố Niệm Chi ngẩng cao đầu, không hề yếu thế, nhìn Hoắc Thiệu Hằng.

Nhưng em đồng ý sẽ cho anh thêm một cơ hội nữa mà. Nếu em không chấp nhận sự theo đuổi của anh thì làm sao tính là cho anh một cơ hội nữa được?
Hoắc Thiệu Hằng nói năng rất kín kẽ, lập luận chắc chắn.

Cho nên cách giải quyết của em là chia tay một lần và mãi mãi sao?
Hoắc Thiệu Hằng nheo mắt,
Cách này hình như cũng không phải cách hay đâu.


Nhưng đó là cách duy nhất em nghĩ ra.
Cố Niệm Chi rất kiên quyết.
Nhưng nếu cô rút lại thì Hoắc Thiệu Hằng lại cao giọng không chịu chia tay.

Rốt cuộc phải làm thế nào?!
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân.