• 8,968

Chương 1207: Bữa tiệc sinh nhật (7)


Chỉ có cô gái từ nhỏ đã được ba mẹ nuông chiều, cuộc sống giàu có đầy đủ mới có được ánh mắt vô tư, không cần lo nghĩ như vậy.

Nhưn8g Cố Niệm Chi lại cho rằng, trên 5 tuổi mà còn giữ được ánh mắt như vậy thì hoàn toàn không liên quan tới việc hoàn cảnh gia đình có tốt h3ay không và có đầy đủ ba mẹ hay không.

Mà đó chính là sự thất bại trong giáo dục của gia đình.
Yết hầu anh chuyển động lên xuống, ánh mắt hơi tối đi như ngậm lấy một đốm lửa mới tàn, tuy chỉ còn tro bụi nhưng vẫn nóng bỏng lạ thường.
Trong vô thức, anh đã đi tới bên Cố Niệm Chi, hai tay vắt sau lưng, bình tĩnh nói:
… Niệm Chi, nhà em đã sửa xong rồi đấy, lát nữa bữa tiệc kết thúc em có muốn đi xem không?

Cố Niệm Chi im lặng.
Cố Yên Nhiên càng nghĩ càng thấy kích động. Trên gương mặt luôn dịu dàng, quyến rũ hiện lên vẻ hung dữ, tàn độc.
Cô ta lẳng lặng nhìn Cố Niệm Chi một lúc. Khi dời ánh mắt đi, phát hiện trên cột cầu thang sáng như gương đã chiếu rõ bộ dạng nghiến răng nghiến lợi của mình, cô ta cũng hoảng hốt, vội vàng vỗ vỗ mặt, cố gắng mỉm cười thật dịu dàng rồi mới đi tới phòng của Đàm Quý Nhân.
Thật đáng tiếc…
Cố Niệm Chi này đúng là có bản lĩnh quá nhỉ?
Nhưng trèo lên được Hà Chi Sơ thì đã sao?
Đây có phải là ở Mỹ đâu…
Khi Cố Niệm Chi đứng lặng ở9 dưới tường gắn ảnh chụp đó nhìn lên trên, cô cũng đã bị rất nhiều người chú ý tới.
Cố Yên Nhiên đứng trên lan can tầng hai, nhìn 6thấy Cố Niệm Chi. Cô ta rất ngạc nhiên vì Cố Niệm Chi tới mà không thấy ai báo cho mình…
Theo kế hoạch của cô ta, khi Cố Niệm Chi 5cầm tấm thiệp đặc biệt kia tới cửa thì nhân viên phụ trách đón khách của bữa tiệc sẽ lập tức báo tin cho cô ta và cô ta sẽ ngăn Cố Niệm Chi lại ở cửa…
Cố Yên Nhiên thầm thở dài trong đáy lòng. Lúc mở cửa phòng ngủ của Đàm Quý Nhân ra, trên mặt cô ta đã tươi cười rạng rỡ:
Niếp Niếp ơi, tiệc tối sắp bắt đầu rồi, em chuẩn bị xong chưa?


Hoắc Thiệu Hằng cùng Âm Thế Hùng và Mã Kỳ Kỳ vừa vào sảnh lớn của phủ Thủ tướng cũng nhìn thấy ngay Cố Niệm Chi đang đứng dưới bức tường có ảnh chụp nhìn lên trên.
Bình thường Hoắc Thiệu Hằng không để bụng tới những lời ăn không nói có này, nhưng anh biết đây là một trong những điều khúc mắc của Cố Niệm Chi nên lập tức lên tiếng phản bác ngay.
Mã Kỳ Kỳ và Âm Thế Hùng đứng sau lưng ba người chỉ biết kinh hồn bạt vía nhìn Hà Chi Sơ và Hoắc Thiệu Hằng đối chọi nhau.

… Anh Đại Hùng, anh không đi khuyên giải à?
Mã Kỳ Kỳ lặng lẽ đẩy Âm Thế Hùng, đưa ra một chủ ý chẳng ra gì:
Hay là để em gọi Niệm Chi đi nhé?

Cô lại cao lên một chút rồi. Hôm nay cô mặc bộ đồ rất già dặn, mái tóc như tảo biển xõa tung ở sau lưng. Đôi bốt cao kia càng làm tôn lên đôi chân dài thẳng tắp của cô, cũng càng có vẻ trung tính hơn, chỉ có chiếc áo eo nhỏ với tay áo bồng và cổ áo kiểu khăn quàng thời Trung Cổ mới là điểm nhấn đầy quyến rũ của phái nữ cho cô.
Rõ ràng đó không phải trang phục bó sát người nhưng nhìn từ bên cạnh lại, đường cong trên dáng người cô trập trùng lên xuống như đồi núi quả thật khiến người ta rung động đến mất hồn.
Hoắc Thiệu Hằng liếc mắt nhìn, trong lòng bỗng cảm thấy hơi khô nóng.
Trong ánh mắt dịu dàng của Cố Yên Nhiên hiện lên chút lạnh lùng.
Ở Đế quốc Hoa Hạ, chỗ dựa vững chắc nhất của Cố Niệm Chi là Hoắc Thiệu Hằng đã không còn nữa, mà mình thì đang có chỗ dựa rất vững chắc là Thủ tướng Đàm. Thắng bại giữa hai người đã rõ ràng rồi, hôm nay chính là thời khắc nở mày nở mặt của cô ta.
Nếu cô ta có thể vạch trần gương mặt thật của Cố Niệm Chi thì tốt biết bao…
Cô cũng không nghĩ tới sẽ có một ngày mình nói ra được lời từ chối uyển chuyển như vậy ở trước mặt Hoắc Thiệu Hằng.
Hà Chi Sơ ở bên cạnh nghe thấy rõ ràng, gương mặt hờ hững hiện lên nụ cười mỉm rất vừa đủ. Anh hơi khom người với Hoắc Thiệu Hằng:
Không ngờ Hoắc thiếu cũng tới tiệc sinh nhật của cô Đàm. Quả nhiên không phụ danh sứ giả hộ hoa.


… Tới tiệc sinh nhật thì là sứ giả hộ hoa à? Thế Giáo sư Hà cũng tới để ‘hộ hoa’ cho cô Đàm ư?

Rất muốn từ chối là sao nhỉ?
Khóe mắt của cô khẽ nhếch lên, trong đôi mắt sáng như sao phản chiếu bức tường hoa bách hợp, trên gương mặt xinh đẹp xuất hiện nụ cười bình tĩnh và thoải mái:
… Hoắc thiếu, hôm nay muộn rồi, để hôm khác đi.

Câu trả lời vừa khách sáo vừa lễ phép, trong lòng Cố Niệm Chi thầm tự tán tưởng mình.
Không rõ đã xảy ra vấn đề ở đâu, mà bước đầu tiên này đã không thể thực hiện rồi.
Đến khi trông thấy Hà Chi Sơ đẹp trai ngời ngời bên cạnh Cố Niệm Chi, bàn tay Cố Yên Nhiên không nhịn được mà bấu chặt vào lan can cầu thang tầng hai.
Không có Hoắc Thiệu Hằng, lại trèo lên được Hà Chi Sơ ư…

Em đừng nhiều chuyện.
Âm Thế Hùng lườm cô, ánh mắt lướt nhanh một vòng sảnh lớn rồi kéo Mã Kỳ Kỳ đi:
Người ở đây càng ngày càng nhiều, chúng ta tản ra trước đã.


Lúc sắp đi anh ta vẫn nhắc nhở ba người vô cùng bắt mắt đang đứng dưới bức tường ảnh chụp kia một câu:
Hoắc thiếu, Niệm Chi, Giáo sư Hà, chúng tôi qua bên kia trước nhé.


Anh ta chỉ vào dãy sofa góc ở phía sau dãy cây cảnh làm tường ngăn, nơi đó có những chiếc bàn đặt sát tường bày đầy các món buffet và rượu, nước ngọt.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân.