• 8,968

Chương 1234: Cưa được em, thì tất cả là của anh hết


Cố Niệm Chi nhắm mắt, chầm chậm nhích người sang phía giường bên kia.

Lúc này Hoắc Thiệu Hằng cũng đã tỉnh. Anh lười biến8g kéo Cố Niệm Chi lại ôm vào lòng, cúi đầu xuống gáy cô hít một hơi thật sâu, giọng nói trầm trầm mang âm mũi lười biếng, nghe ê3m tai không thể tả nổi,
Em dậy rồi à? Tránh cái gì mà tránh?

Anh cố tình hôn mút trên vai cô, cho đến khi trên bờ vai trắng như tuyết của cô xuất hiện một dấu ấn dâu tây nho nhỏ.
Bị anh mút như vậy, tim Cố Niệm Chi như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Cô hơi hoảng hốt, túm lấy bàn tay đan trước người mình của Hoắc Thiệu Hằng, thở hổn hển nói:
Anh… không phải anh… đã không ngủ bốn ngày rồi sao? Anh còn không mau ngủ bù đi, em phải dậy rồi.

Nghe Hoắc Thiệu Hằng nói vậy, Cố Niệm Chi liền nhớ lại câu
bốn ngày chưa ngủ
mà anh nói hôm qua, tim bỗng thắt lại. Cô do dự một hồi rồi thấp giọng nói:
Ngủ không đủ hại sức khỏe lắm.


Em cũng biết điều đó à? Thế sao em còn thức đêm?
Hoắc Thiệu Hằng không mở mắt. Anh ôm lấy Cố Niệm Chi, vùi đầu vào hõm vai cô, hít hà một hơi thật sâu:
… Em dùng nước hoa gì thế?

Người đàn ông này quá tốt đẹp, tốt đến mức ngay cả cô còn cảm thấy tự ti mặc cảm…
Thấy cô im lặng mãi không nói gì, hai cánh tay Hoắc Thiệu Hằng dùng sức hơn một chút, xoay cả người cô lại đối diện với mình, đầu chạm đầu, tiếp tục truy hỏi:
Rốt cuộc em đang sợ hãi điều gì? Anh đã kết hôn với em rồi, em còn lo lắng gì nữa?


Nhanh quá rồi đấy! Anh mới theo đuổi em được mấy ngày chứ?
Cố Niệm Chi lập tức cảm thấy tim của mình đập bình thường lại,
Mới đó mà đã không chịu được nữa rồi à?

Hoắc Thiệu Hằng thở dài một hơi,
Thôi được, anh có thể tiếp tục theo đuổi em, nhưng em không được né tránh anh nữa nhé.

Cố Niệm Chi không vui, vặn vẹo người nhưng không nói được9 ra miệng, đành cố gắng tránh ra.
Hoắc Thiệu Hằng như chợt hiểu, thấp giọng cười bên tai cô, tiếng cười trầm thấp quyến 6rũ, đầy vẻ mê hoặc không thể nói thành lời.

Anh đang ‘ngắm cho đỡ thèm’.
Hoắc Thiệu Hằng trầm giọng cười, sau đó ghé sát vào tai cô, đề ra một yêu cầu mà biết rõ cô sẽ không đồng ý, nhưng vẫn không nhịn được đành nói ra.
Quả nhiên Cố Niệm Chi bực tức đáp:
Không được!

Đúng là Cố Niệm Chi đã có ý định né tránh anh thật. Cô luôn cho rằng, chỉ cần hai người mãi mãi không chạm mặt, không có qua lại gì, thì dù tình cảm có sâu đến mấy cũng sẽ có lúc tiêu tan.
Thế nhưng, Hoắc Thiệu Hằng không chịu buông tay. Tuy thời gian của anh không nhiều, nhưng chỉ cần dành ra được chút thời gian rảnh, có cơ hội nào là anh sẽ lập tức liên lạc với cô ngay. Hoặc là gọi điện, hoặc là anh sẽ lao thẳng đến gặp cô.

Vậy lúc nào mới được? Em cho anh một kỳ hạn đi nào?

Cố Niệm Chi chỉ cảm thấy khuôn mặt mình nóng như thiêu như đốt. Mấy lời xấu hổ thế này, làm thế nào mà Hoắc Thiệu Hằng thản nhiên nói ra được vậy?

Kết hôn vẫn có thể ly hôn. Anh Hoắc, với xã hội hiện đại này, giấy đăng ký kết hôn thực sự không đại biểu cho bất cứ điều gì cả.
Cố Niệm Chi thản nhiên đáp lời. Cô dùng tay chống vào trước ngực Hoắc Thiệu Hằng, cố gắng không muốn nằm quá gần anh.
Có điều, hai cánh tay Hoắc Thiệu Hằng siết chặt lại một cái, toàn thân cô lập tức va vào lồng ngực cứng như đá, thậm chí còn hơi đau đau.
Hoắc Thiệu Hằng bắt đầu hôn lên thùy tai của cô, khẽ khàng nói bên tai cô:
Niệm Chi ơi, em định bao giờ mới đồng ý lời tỏ tình của anh?

Cố Niệm Chi cứng người.

Anh đã dậy rồi thì sang phòng làm việc đi chứ?
Cố Niệm Chi nhắm mắt lại, cố gắng bình tĩnh đề nghị.

Anh mệt lắm, không cử động được nữa.
Hoắc Thiệu Hằng thở dài một hơi, hai tay ôm về phía trước, một tay luồn dưới người cô, nối lại với tay kia thành một vòng, cuộn cô vào trong lòng mình,
Ngủ với anh thêm một lúc nữa đi.

Cố Niệm Chi vẫn mải nghĩ xem nên phản bác lời của Hoắc Thiệu Hằng như thế nào, không được để bị anh dắt vào rọ, vì thế, cô không nhận ra được anh đang làm gì.
Sau vài ba lần, Cố Niệm Chi mới chợt bừng tỉnh. Khuôn mặt nhỏ trắng nõn nà của cô chợt đỏ bừng lên, bực bội gắt:
Anh đang làm cái gì thế hả?

Đó không phải ngây thơ vô tội, mà là sự hấp dẫn của các cô nàng ngốc nghếch.
Nhưng cô cảm thấy không thoải mái, không muốn ở gần anh như thế.
Bờ vai thơm nhỏ xinh mềm mại, càng trở nên nõn nà sáng bóng như tuyết dưới sự phụ trợ của chiếc áo phông màu đen, trong căn phòng ngủ lấp lóe tia nắng sớm mai này, dường như nó được phủ thêm một lớp ánh sáng lóng lánh như ngọc.
Hai tay anh đan lại đặt trước người Cố Niệm Chi, cơ thể hai người cong thành hình móc câu, dán sát vào nhau.

Ly hôn ư? Niệm Chi, anh sẽ không ly hôn.
Hoắc Thiệu Hằng không vui nói.

Sẽ không á? Nhưng em nhớ rằng, chính anh nói ba năm nữa nếu em vẫn không bằng lòng, anh sẽ giải trừ quan hệ hôn nhân giữa chúng ta mà!
Cố Niệm Chi vừa nghe đã thấy không ổn, lập tức túm lấy sơ hở trong lời nói của Hoắc Thiệu Hằng.
Anh khẽ mím môi, trong lòng thầm nghĩ, quả nhiên đầu óc buổi sáng không được minh mẫn lắm…
Nói chuyện với một người có trí nhớ cực tốt như Cố Niệm Chi này, từng giờ từng phút đều phải đề cao cảnh giác.
Có điều, Cố Niệm Chi chỉ vừa bước ra được khỏi tình cảm mê muội kia, cô thực sự không muốn lao đầu vào nữa.
Hoặc có thể nói rằng, cô vẫn chưa có đủ tự tin để cùng sống đến đầu bạc răng long với một người đàn ông như Hoắc Thiệu Hằng.
Anh khẽ cắn vào dái tai của Cố Niệm Chi, miệng lúng búng nói không rõ ràng: 5
Em là học sinh thiên tài, chẳng lẽ chưa học về sinh lý con người à?

Tất nhiên Cố Niệm Chi biết chuyện gì đang xảy ra, kể cả nếu cô không phải học sinh thiên tài, nhưng dù sao cũng đã quan hệ với Hoắc Thiệu Hằng rồi, cô cũng chẳng già mồm nói không biết.

Có ai đi ngủ mà lại xịt nước hoa không?
Cố Niệm Chi ngọ nguậy vai,
Anh tưởng ai ai cũng như Marilyn Monroe, đi ngủ cũng phải xịt Chanel No.5 sao?

Hoắc Thiệu Hằng không tiếp lời cô, chỉ bắt đầu hôn lên phần vai lộ ra ngoài của Cố Niệm Chi.

… Ừm, đúng thế. Nhưng em cũng quên rồi à, thời gian ba năm nay, em phải ở bên anh chứ. Nếu không thử sống với nhau, thì chứng tỏ ba năm nay cũng chỉ là em lừa gạt anh thôi.
Hoắc Thiệu Hằng nhanh chóng nắm lấy quyền chủ đạo trong vấn đề này,
Nếu em cứ chạy trốn mãi, thì cái hạn ba năm của chúng ta phải hoãn lại đấy.

Vừa nói, anh vừa ngấm ngầm làm một vài động tác nhỏ, phân tán sự chú ý của Cố Niệm Chi.

Hử? Lúc nào mới được, em?
Hoắc Thiệu Hằng tiếp tục truy hỏi,
Anh sẽ không ép em, nhưng em cũng đừng cố tình làm khó anh nữa, được không?

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân.