Chương 1263: Không thể kháng cự
-
Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân
- Hàn Vũ Ký
- 1019 chữ
- 2022-02-18 03:36:37
Em phải về thật sao?
Hoắc Thiệu Hằng vẫn nắm chặt lấy tay Cố Niệm Chi, nhìn cô xoay người bước ra khỏi thang máy.
Anh và cô một người đứng trong thang máy, một người đứng ngoài thang máy, nhưng hai bàn tay vẫn đan chặt vào nhau.
Hoắc Thiệu Hằng lấy lại vẻ bình tĩnh thường ngày. Anh không buông tay nhưng cũng không dùng quá nhiều lực, như thể cho d9ù Cố Niệm Chi có nói thế nào, phản ứng ra sao cũng sẽ chẳng thể lay động được anh vậy.
Một người đàn ông có ý chí 6kiên định, đã nói là làm hơn nữa lại vẫn biết mình đang làm gì như thế luôn có một sức hấp dẫn khó lòng kháng cự đối với p5hụ nữ.
Nhưng nếu trở lại căn nhà đó một lần nữa, Cố Niệm Chi rất sợ bản thân sẽ vô thức nhớ lại những ký ức ngọt ngào đẹp đẽ kia...
Cô đã rất vất vả mới có thể kháng cự lại được Hoắc Thiệu Hằng, lý trí đã nhắc nhở cho cô một điều, rằng Hoắc Thiệu Hằng sẽ không thể mang đến cho cô cảm giác an toàn được nữa. Nếu cứ tiếp tục ở bên cạnh anh thì sớm muộn gì cô cũng sẽ phải chịu thêm một lần tổn thương mà thôi.
Lúc này Hoắc Thiệu Hằng đã chú ý tới vẻ do dự rất khó phát hiện của Cố Niệm Chi. Anh quyết định thật nhanh, kéo mạnh cô trở vào thang máy, một tay ôm chặt cô vào lòng, tay còn lại quẹt nhanh thẻ căn hộ vào hệ thống cảm ứng của thang máy.
Cửa thang máy nhanh chóng đóng lại, đưa họ lên căn hộ ở tầng mười tám trước đây của hai người.
Lần này hơi đau một chút, nhưng cơn đau này không phải là không thể chịu được, mà chỉ khiến cho cô lúc thì tỉnh táo lúc thì mơ màng.
Cố Niệm Chi bị anh hôn tới nỗi khóc nấc lên, bất lực đấm vào ngực anh,
Hoắc Thiệu Hằng, anh buông tha cho em đi... Em cầu xin anh đấy... Anh buông tha cho em đi mà...
Hai người trước kia ngọt ngào bao nhiêu, thì bây giờ lòng cô lại chua xót bấy nhiêu.
Hoắc Thiệu Hằng vẫn không tỏ vẻ gì bất thường. Anh bình tĩnh mở cửa bước vào, sau đó lấy dép đi trong nhà ra đi vào một đôi, rồi đặt một đôi xuống trước mặt Cố Niệm Chi.
Lần này anh không hề dịu dàng mà mạnh bạo mút lấy hai cánh môi cô, dùng răng gặm cắn bờ môi mềm mại ấy.
Đôi môi củ ấu của cô vừa đầy đặn vừa trơn mềm, hôn rất thoải mái.
Nhìn hành động trẻ con này của cô, Hoắc Thiệu Hằng cảm thấy hơi đau đầu.
Anh bước tới đứng sau lưng cô, hai tay đút vào túi quần, cụp mắt lẳng lặng nhìn mái tóc đen dài của cô, không nói gì mà chỉ lặng lẽ đứng yên một hồi lâu.
Cố Niệm Chi vẫn không chịu thỏa hiệp, Hoắc Thiệu Hằng lại phải kéo cô ra khỏi thang máy. Nhìn anh quẹt thẻ mở cửa, trái tim Cố Niệm Chi cũng đập thình thịch theo.
Sau khi trở về từ Đức, Cố Niệm Chi vẫn chưa từng về lại nơi này.
Đầu Cố Niệm Chi bị anh đè chặt trong ngực, lúc cô tránh ra được khỏi vòng ôm của anh thì thang máy đã vang lên
ting
một tiếng.
Cửa thang máy từ từ mở ra, căn hộ quen thuộc kia dần hiện ra trước mắt họ.
Cô không thể làm gì khác đành dựa vào người Hoắc Thiệu Hằng tìm kiếm một điểm tựa.
Hoắc Thiệu Hằng lại càng ôm cô chặt hơn. Anh được đà hôn mạnh hơn nữa, đầu lưỡi chăm chỉ tìm tòi trong miệng cô, quấn quýt lấy lưỡi cô rồi mút rồi gặm, tỉ mỉ thưởng thức, sau đó lại nhẹ nhàng cắn lấy đầu lưỡi cô.
Cô lớn lên bên cạnh anh, chẳng lẽ anh lại không biết cô thích nhất điểm nào ở anh sao?
Lần lượt thay đổi cách thức quyến rũ cô, khiến cho cô hoàn toàn không thể kháng cự được.
Nhất là khi người đàn ông này lại là một quân nhân, sức hấp dẫn đó sẽ tăng thêm gấp trăm ngàn lần.
Anh cứ thế đứng trong thang máy lẳng lặng nhìn cô, trái tim Cố Niệm Chi không thể khống chế được đập lỡ mất vài nhịp.
Cố Niệm Chi đợi mãi mà vẫn không thấy Hoắc Thiệu Hằng lên tiếng, bèn quay đầu lại nói:
... Nếu anh không chịu nói thì em đi...
Chưa kịp nói xong chữ
đây
, Hoắc Thiệu Hằng đã bất chợt cúi xuống, một tay giữ lấy vai cô, tay còn lại đan vào mái tóc, giữ chặt gáy cô, sau đó cúi đầu hôn lên môi cô.
Sao không thay giày?
... Thay giày làm gì? Có chuyện gì thì anh cứ nói, nghe xong em sẽ đi ngay.
Cố Niệm Chi quay lưng lại với phòng khách, cố chấp nhìn về hướng cửa ra vào.
Lúc bắt đầu gặm cắn, hàm răng như chạm phải một lớp tơ tằm mềm mại, khiến người ta khao khát muốn nuốt hết tất cả của cô vào bụng.
Cô bị anh cắn đến nỗi môi mất cả cảm giác, tuy không đau, nhưng đôi môi của Hoắc Thiệu Hằng như có một dòng điện, mỗi một lần anh gặm cắn, cô đều cảm thấy đỉnh đầu như truyền đến một cơn tê dại, sau đó cứ thế truyền tới khắp nơi trên cơ thể, khiến cả người cô mềm nhũn không thể đứng vững nổi.
Trái tim cô cũng không phải làm từ sắt đá, sao vẫn có thể thờ ơ không động lòng trước sự quyến luyến bịn rịn của anh chứ?
Nhưng cô cũng biết rõ ràng một điều, hiện giờ bản thân mình vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng để rơi vào trong tình yêu của anh một lần nữa…
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.