Chương 1326: Cô bé xấu tính
-
Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân
- Hàn Vũ Ký
- 980 chữ
- 2022-02-18 03:42:09
Thẩm phán vừa tuyên án, những người Hà Chi Sơ dẫn tới lập tức vỗ tay hoan hô.
Vẻ mặt Dạ Huyền như trút được gánh nặng, nhưng sắc mặt Hà 8Chi Sơ lại không hề thả lỏng chút nào. Anh vẫn giữ khuôn mặt lạnh lùng, nhìn Smith bước lên bàn giao công việc với cảnh sát tòa án.
Cản3h sát trưởng của Little Rock quay đầu nhìn Hà Chi Sơ và Dạ Huyền, sau đó vội vàng đuổi theo, bắt quản gia nhà Vanderbilt quay về đồn cảnh sát
9hỗ trợ điều tra
.
Hà Chi Sơ bước nhanh xuống bậc thang:
Sự tình không thể chậm trễ được nữa, chúng ta phải lập tức rời khỏi đây.
Dạ Huyền đi theo anh ta xuống cầu thang, vô cùng kinh ngạc:
Anh Hà, ý của anh là sao? Lẽ nào vẫn còn nguy hiểm ư?!
Nhưng cả nhà Vanderbilt đã chết rồi mà!
Kiểm sát viên thu dọn đồ đạc xong, suy nghĩ một lát rồi đi tới trước mặt Hà Chi Sơ, đưa tay ra, nói rất chân thành:
6Luật sư Hà, hôm nay đã đắc tội rồi.
Kiểm sát viên khách sáo quá, đây là chức trách của ông mà.
Hà Chi Sơ lịch sự cúi người, bắt tay 5với ông ta, sau đó mới tạm biệt rồi dẫn Dạ Huyền đi.
Ra khỏi tòa án, Dạ Huyền nheo mắt nhìn lên bầu trời xanh ngắt, thở hắt ra một hơi thật dài.
... Cậu gọi Cố Tường Văn là bác à?
Dường như Hà Chi Sơ bất chợt có hứng thú về mối quan hệ giữa Dạ Huyền và Cố Tường Văn.
Dạ Huyền không giấu, gật đầu nói:
Bác Cố tài trợ cho tôi du học ở Mỹ, tôi rất biết ơn bác ấy.
Cho nên khi ông gặp nạn, anh ta phải giúp ông bảo vệ gia đình.
Hà Chi Sơ cười khẽ một tiếng, giọng lạnh lùng nói:
Đối với ông ta, chuyện giúp đỡ trẻ mồ côi đi học là chuyện quá dễ dàng. Chút tiền lọt qua kẽ tay thôi cũng có thể tạo ra một người giàu có, cậu có cần phải biết ơn tới vậy không?
Đúng là cúc cung tận tụy, đến chết mới thôi.
Dạ Huyền mím môi, quay sang liếc nhìn anh,
Anh Hà, tôi sẽ không coi việc tốt mà người ta làm với tôi là chuyện đương nhiên, đặc biệt là bác Cố. Bác ấy không thân cũng không quen tôi, nhưng lại sẵn sàng làm nhiều chuyện cho tôi như vậy. Bác ấy làm thay đổi cả cuộc đời tôi, đương nhiên tôi sẽ biết ơn bác ấy, hơn nữa còn sẵn sàng làm bất cứ việc gì vì bác ấy.
Dạ Huyền theo anh ta lên xe, chạy trên đường quốc lộ liên bang từ thành phố Little Rock về sân bay quốc tế thành phố Salt Lake.
Hà Chi Sơ và Dạ Huyền đều ngồi ở ghế sau.
Đây là chiếc xe Cadillac Sedan chống đạn xa xỉ, trong xe rất rộng rãi, vị trí lái xe và phụ lái ở phía trước được ngăn cách với hàng ghế sau bằng một tấm thủy tinh vừa cách âm vừa chống đạn. Kéo tấm thủy tinh này lên sẽ có thể đảm bảo an toàn và riêng tư cho khách ngồi phía sau.
Hà Chi Sơ dừng lại phía trước xe mình, nói đơn giản:
Cả nhà Vanderbilt đã chết rồi, bây giờ mục tiêu của bọn họ chính là cậu.
Tôi á?!
Dạ Huyền càng cảm thấy khó hiểu hơn,
Tôi không biết chuyện của bác Cố...
Nghe thấy Dạ Huyền cũng gọi Cố Tường Văn là
bác Cố
, khóe mắt Hà Chi Sơ hơi giật giật, gần như không nhìn thấy được,
Lên xe.
Dạ Huyền không nói được lời nào.
Hà Chi Sơ có ý gì?
Tại sao anh ta lại không hiểu gì hết?
Chỉ khi mất đi cảm giác tự do, người ta mới biết quý trọng nó.
Cảm ơn anh Hà đã giúp đỡ, nếu lần này mà không có anh, tôi sẽ không thoát hiểm được nhanh như vậy.
Dạ Huyền chân thành cảm ơn Hà Chi Sơ.
Hà Chi Sơ nhìn anh ta, cười khẩy một tiếng, chắp tay đằng sau nói:
Cậu nghĩ cậu đã thoát khỏi nguy hiểm rồi sao? Không, mối nguy của cậu mới chỉ bắt đầu thôi.
Dạ Huyền vốn còn muốn đợi thêm mấy ngày, điều tra xem cả nhà Vanderbilt đã chết rồi thì ai sẽ là người thừa kế tài sản của ông ta.
Ở xã hội hiện đại, tài sản của những người có tiền sẽ không để trong nhà, một mồi lửa là có thể bay sạch...
Tài khoản ngân hàng, két sắt ngân hàng, quỹ ủy thác, tài liệu, công ty ở bên ngoài, có quá nhiều nơi có thể giấu một bản di chúc. Bây giờ anh ta căn bản không muốn rời khỏi Little Rock.
Bây giờ Hà Chi Sơ mới chú ý quan sát Dạ Huyền.
Đuôi mắt hoa đào sóng sánh hơi xếch lên, sự nghi ngờ và suy tính trong đôi mắt ấy hiện lên rất rõ ràng.
Dạ Huyền không được tự nhiên, hơi nhích sang bên cạnh, cố gắng cách xa Hà Chi Sơ một chút.
Hà Chi Sơ không nói gì, chỉ lạnh lùng nhìn Dạ Huyền,
Chỉ vậy thôi sao? Theo như tôi được biết, Cố Tường Văn cũng không quan tâm cậu nhiều. Ông ấy bỏ cậu ở Mỹ chẳng thèm đoái hoài gì bao nhiêu năm, trừ gửi tiền ra thì ông ấy đã làm được gì cho cậu nào?
Dạ Huyền không thích nghe những lời này, anh ta gân cổ lên, tức giận nói:
Bác Cố chỉ muốn tốt cho tôi thôi! Tuy rằng bao nhiêu năm qua bác ấy không cho tôi về Barbados, nhưng tôi vẫn giữ liên lạc với bác ấy qua mạng!
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.