Chương 1342: Đuổi tới nơi rồi!
-
Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân
- Hàn Vũ Ký
- 833 chữ
- 2022-02-18 03:42:09
Anh đẩy cửa xe ra bước xuống, đứng ở trước mặt Cố Niệm Chi, thản nhiên nói:
Xe vẫn chưa dừng hẳn, đừng chạy lung tung.
Cố Niệm Chi ngẩng đầu8 nhìn Hà Chi Sơ, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp gần như sáng bừng lên. Dưới ánh chiều tà, nhìn cô xinh đẹp không gì sánh bằng.
Giáo sư Hà, thầy3 về rồi! Chúc mừng Giáo sư Hà giành được chiến thắng toàn diện! Giáo sư Hà ra tay, nhất định là thành công!
Cô hơi ngượng ngùng rút tay về, giật nhẹ vạt áo của Hà Chi Sơ, nhìn vào trong xe bĩu môi,
Giáo sư Hà, Dạ Huyền bị sao vậy ạ? Bị thương à?
Hà Chi Sơ liếc một cái, gõ cửa sổ xe,
Xuống xe đi.
Dạ Huyền đẩy cửa xe bước xuống từ phía bên kia.
Xin chào, mừng anh trở về.
Cố Niệm Chi vừa cười vừa gật đầu với anh ta, con ngươi đen như vẩy mực, khuôn mặt trắng nõn như viên ngọc tuyệt đẹp không tì vết. Trên người cô toát ra hơi thở như ánh sáng mặt trời, vô cùng phóng khoáng, rực rỡ.
Dạ Huyền biết Cố Niệm Chi lớn lên cùng với Hoắc Thiệu Hằng, không khỏi nghĩ thầm, Cố Niệm Chi lớn lên bên cạnh Hoắc Thiệu Hằng, quả thật là tốt hơn nhiều lúc còn bé. Tính cách của Cố Niệm Chi lúc đó, và thậm chí kể cả lúc sau trò chuyện với anh ta qua mạng luôn có chút u ám, còn hơi một chút là tức giận…
Đương nhiên, anh ta sẽ không vì cô nổi giận mà xa lánh cô, trái lại, Dạ Huyền là người luôn kiên nhẫn với người mình quan tâm, ví dụ như đối với Cố Yên Nhiên, anh ta cũng đã từng như thế.
Anh ta hít sâu một hơi, chỉnh lại cổ áo, xoay người mỉm cười với Cố Niệm Chi,
Cô Cố, hân hạnh gặp mặt.
Dạ Huyền khách khí như thế này khiến Cố Niệm Chi thấy hơi không quen, nhưng cô cũng thông cảm cho cảm xúc của anh ta.
Bất kể là ai, khi đã từng trải qua tai ương lao ngục ở nước Mỹ, tâm trạng đều sẽ không tốt cho lắm.
Lời nịnh nọt của Cố Niệm Chi thố9t ra một cách trôi chảy như không mất tiền mua vậy. Mặc dù biết rõ cô nói ngon nói ngọt để lấy lòng mình, nhưng trong lòng Hà Chi Sơ vẫn dâng lên một6 niềm vui sướng dạt dào.
Được rồi, tôi biết thừa em kích động như vậy không phải là vì tôi đâu.
Hà Chi Sơ vừa cười vừa xoa đầu của cô,
Dạ 5Huyền đang ở trong xe đấy.
Anh quay đầu lại ra hiệu cho Cố Niệm Chi.
Dạ Huyền biết mình đã làm chuyện gì với Cố Niệm Chi, đặc biệt là lúc cô gặp nạn ở nước Đức… Nhưng chính cô gái nhỏ này, lại cứu mình hết lần này tới lần khác.
Nghĩ tới đây, mũi Dạ Huyền bỗng cay xè, giọt lệ trên khóe mắt như sắp trào ra. Anh ta vội quay phắt đầu đi, không cho Cố Niệm Chi nhìn thầy giọt nước mắt sắp tràn mi của mình.
Có cửa sổ xe màu trà đậm ngăn cách, Cố Niệm Chi thật sự không thấy rõ biểu cảm của Dạ Huyền lắm, nhưng mà động tác quay đầu của Dạ Huyền lớn như vậy, cô vẫn nhìn thấy được.
Cố Niệm Chi ló đầu ra, vẫy tay với Dạ Huyền đang ngồi im trong xe không nhúc nhích,
Dạ Huyền, hoan nghênh về nhà!
Cảm xúc của Dạ Huyền đang cực kì phức tạp.
Trên đường đi, Hà Chi Sơ đã nói với anh ta, nếu như không phải là vì Cố Niệm Chi, anh sẽ không tới nước Mỹ cứu anh ta, là Cố Niệm Chi xin anh ra tay, nên anh mới giúp đỡ. Hơn nữa, Hà Chi Sơ còn bảo anh ta không cần cảm ơn mình, cảm ơn Cố Niệm Chi là đủ rồi.
Ừm, tôi về rồi. Cảm ơn em đã cứu tôi thêm một lần nữa.
Dạ Huyền đi tới, chìa tay ra với Cố Niệm Chi,
Em cứ yên tâm, đợi tôi nghỉ ngơi một đêm, ngày mai tôi sẽ nói hết mọi chuyện cho em biết.
Chỉ trong thoáng giây, đôi mắt của Cố Niệm Chi bỗng sáng như sao trên trời, nhưng cô vẫn kiềm chế sự vui mừng trong lòng, ra vẻ khách sáo nói:
Ôi thế thì ngại lắm, anh cứ nghỉ ngơi hai ngày trước đi đã…
Hà Chi Sơ ở bên cạnh mỉm cười lắc đầu, một tay kéo cánh tay của Cố Niệm Chi sang,
Đi thôi, lên nhà trước đã, đứng ở đây làm cái gì?
Tay của anh thuận thế trượt xuống, nắm lấy bàn tay Cố Niệm Chi, kéo cô đi lên sảnh lớn ở tầng một của tòa nhà giáo sư.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.