Chương 1384: Che giấu quá khứ
-
Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân
- Hàn Vũ Ký
- 1278 chữ
- 2022-02-18 03:47:33
Cố Niệm Chi hơi giật mình, đây là lần đầu tiên Cố Yên Nhiên nhắc đến mẹ cô ta...
Ý cô là, trước khi cô lên 7, cô ở với mẹ, chứ không hề ở vớ8i Cố Tường Văn à?
Cố Niệm Chi lập tức truy hỏi:
Nhưng mẹ cô chỉ cho cô ăn một bữa mỗi ngày ư? Vì sao mẹ cô không ở cùng ba cô?
Cố Yên Nhi3ên bị hỏi đến luống cuống. Cô ta day huyệt thái dương đã căng cứng của mình, cuối cùng bực bội nói:
Điều này thì liên quan gì đến vụ án của chúng t9a?
Suy nghĩ một lượt trong đầu, cô lập tức tìm thấy lý do thay thế, bèn quay sang nói với thẩm phán:
Thưa ngài thẩm phán, Cố Yên Nhiên vừa nói năm cô ta lên 7 tuổi đã cùng Cố Tường Văn đến trại trẻ mồ côi, bây giờ lại nói trước năm 7 tuổi cô ta ở cùng mẹ chứ không ở cùng ba. Tôi thấy cách nói của cô ta đầy mâu thuẫn.
Cố Yên Nhiên ngắt lời Cố Niệm Chi, nói đầy vẻ coi thường:
Năm tôi lên 7, mẹ đưa tôi về Barbados ở cùng ba, cũng chính năm đó ba đưa tôi đến trại trẻ mồ côi, tôi nhìn thấy Dạ Huyền hồi 4 tuổi. Như vậy có vấn đề gì không?
Cố Niệm Chi khẽ mỉm cười:
Thế này thì thông suốt hơn nhiều.
Chuyện này cũng phải nói à?
Cố Yên Nhiên càng bất mãn hơn:
Đấy là chuyện riêng của nhà tôi.
Cố Niệm Chi lạnh mặt, bước đến ghế bị cáo của Cố Yên Nhiên, gõ tay xuống bàn, gằn giọng:
Bị cáo, đã lên đến tòa án và đang phải hầu kiện vụ tranh chấp tài sản, mọi quyền riêng tư của cô không được bảo hộ ở đây nữa. Nếu cô không nói, thì những lời cô nói ban nãy đều không có chứng cứ thực tế, không được coi là lời khai.
Cô nói cái gì?! Những gì tôi vừa nói đều là thật! Cô dựa vào đâu mà không coi đó là lời khai?
Cố Yên Nhiên chợt nổi giận.
Cô như đang bóp kem đánh răng vậy, bắt Cố Yên Nhiên nôn chân tướng năm đó ra từng chút từng chút một.
Cố Yên Nhiên nhíu mày:
Cô đùa tôi đấy à?
Làm gì có chuyện đó? Tòa án là nơi trang nghiêm, bị cáo đừng tự dựng chuyện.
Cố Niệm Chi nghiêm túc phản bác, rồi lại dồn sức tấn công:
Mẹ cô tên gì? Trước khi cô 7 tuổi thì cô và mẹ cô ở đâu? Vì sao mẹ cô lại không ở cùng với ba cô?
Có liên quan chứ.
Cố Niệm Chi tập trung tinh thần trả lời. Cô nghĩ, vào sinh nhật của con gái mình, Cố Tường Văn đã tặng con gái hẳn m6ột chiếc vương miện bằng kim cương hồng, thì làm gì có lý do gì để ông ấy phải rời xa con gái?
Điều này hoàn toàn không hợp lý.
Cố N5iệm Chi vẫn luôn không muốn tin tưởng vào nó.
Cố Yên Nhiên mím chặt môi như con hến, nhất định không chịu mở miệng nữa.
Không nói à?
Cố Niệm Chi đặt bút xuống:
Cố Yên Nhiên, chắc cô không nghĩ là tôi không thể tra ra được đúng không?
Kim Uyển Nghi thở dài, giơ tay lên nói với thẩm phán:
Phản đối, câu hỏi của bị cáo đã đi quá xa vụ án hiện tại.
Cố Niệm Chi đặt giấy bút xuống, nói:
Cố Yên Nhiên, tôi rất tiếc khi nghe nói mẹ cô ngược đãi cô như vậy, hy vọng cô không vì thế mà...
Cố Yên Nhiên cứng giọng ngắt lời cô:
Mẹ tôi không ngược đãi tôi. Cô đừng nghĩ quá nhiều.
Thế à? Chỉ cho một đứa trẻ lên 7 ăn một bữa mỗi ngày mà không phải là ngược đãi sao?
Cố Niệm Chi lắc lắc đầu:
Được thôi, tôi cũng không lo chuyện bao đồng, dù sao cô thấy vui là được.
Kim Uyển Nghi nhíu mày, đứng lên nói với Cố Niệm Chi:
Đề nghị nguyên cáo hãy giải thích rõ mối liên hệ. Tôi cảm thấy chúng ta càng nói càng đi xa chủ đề rồi.
Thẩm phán gật đầu:
Đồng ý với yêu cầu của luật sư bị cáo. Nguyên cáo hãy nói rõ lý do cô theo đuổi câu hỏi này.
Cố Niệm Chi nghĩ, câu hỏi này tất nhiên là muốn chứng minh thân phận của Cố Yên Nhiên, thân phận thực sự của Cố Yên Nhiên có liên quan trực tiếp đến quyền sở hữu tài sản của nhà họ Cố.
Nhưng hiện nay, cô chưa có bằng chứng vững chắc chứng minh Cố Yên Nhiên không phải con đẻ của Cố Tường Văn, hơn nữa
Cố Tường Văn
giả vẫn đang nằm trong bệnh viện tại trụ sở Cục tác chiến đặc biệt, nếu bây giờ cô mạo muội tung ra quan điểm này sẽ chỉ khiến Cố Yên Nhiên phản bác ngược lại mà thôi.
Cho nên cô sẽ không chủ động nói ra, cô sẽ đi vòng quanh cho đến khi tự Cố Yên Nhiên không nhịn được nữa mà tự tung
đòn sát thủ
, còn cô, vẫn phải chờ một nhân chứng quan trọng hơn.
Mỗi khi ra tòa, Cố Niệm Chi luôn rất bình tĩnh, rất giỏi nín nhịn.
Những gì cô nói chỉ xuất phát từ một phía, nếu không có chứng cứ chứng minh thì tôi cũng bịa được năm bảy câu chuyện kiểu ấy, chắc chắn hợp lý hơn câu chuyện cô vừa nói nhiều, nhưng cô có tin được không? Cho nên, khi xử lý vụ án, tòa án không chỉ cần nhân chứng mà còn cần vật chứng nữa, đối chiếu tất cả dữ liệu với nhau rồi mới đưa ra được suy đoán hợp lý hợp pháp.
Cố Niệm Chi hơi nhướng mày, vẻ mặt thản nhiên kiểu
có giỏi thì cứ bịa nữa đi
.
Cố Yên Nhiên không ngờ rằng mình nói bao nhiêu như thế rồi mà Cố Niệm Chi vẫn chẳng tin tưởng gì. Cô ta hơi mất bình tĩnh:
Tin hay không tùy cô, những gì có thể nói thì tôi đều nói cả rồi.
Cố Niệm Chi lấy giấy bút ra, ra vẻ như đang ghi chép lại, không ngẩng đầu lên hỏi cô ta:
Đề nghị cô nói tên mẹ cô và địa chỉ cô ở ngày trước. Nếu cô không đồng ý nói lý do ba mẹ cô chia cách nhau bảy năm thì tùy cô.
Thẩm phán im lặng một lát rồi gật đầu nói:
Đồng ý. Nguyên cáo hãy chuyển trọng tâm quay lại vụ kiện tranh chấp tài sản.
Cố Niệm Chi hơi nuối tiếc, cô sắp dồn được Cố Yên Nhiên khai ra tên mẹ cô ta rồi, nhưng đáng tiếc là thẩm phán không cho phép.
Kim Uyển Nghi cũng ghê gớm ra phết nhỉ...
Cố Yên Nhiên siết chặt nắm tay, cố gắng nín nhịn, lo lắng nghĩ đến quãng thời gian trước năm cô ta lên 7. Cuối cùng cô ta vẫn không nhịn được, hằn học nhìn bóng lưng của Cố Niệm Chi, nói:
Tất nhiên cô sẽ không thể hiểu được cảm giác nghèo khổ đói rách là như thế nào. Khi đó chúng tôi không có tiền, mỗi ngày chỉ ăn một bữa là vì chúng tôi chỉ đủ tiền ăn một bữa thôi!
Cố Niệm Chi đột ngột quay người. Cố Yên Nhiên không kịp giấu đi vẻ hằn học nơi đáy mắt, tất cả đều lọt vào mắt Cố Niệm Chi.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.