• 8,968

Chương 1444: Cao nhân xuất hiện


Ông ngẩng đầu lên nhìn gương mặt nghiêm túc của Hoắc Thiệu Hằng, trầm giọng nói:
Anh thật sự muốn làm theo phép công, phải không? Được8 thôi, chúng ta làm theo phép công.


Dứt lời, Hoắc Quan Thần lại lấy lệnh kiểm tra đột xuất ra xem một lần nữa. Lúc nãy, ông b3ị dáng vẻ của Hoắc Thiệu Hằng làm giật mình, suýt chút nữa cho rằng mình thật sự phạm sai lầm. Bây giờ xem lại lệnh kiểm tra đột xuất 9này, Hoắc Quan Thần mới hoàn hồn lại, đung đưa lệnh kiểm tra đột xuất trước mặt Hoắc Thiệu Hằng:
Trên đây không nói được miễn giấy th6ông hành, nhưng trên đây có nói ủy quyền cho tôi ‘tùy tình hình mà giải quyết’. Thiếu tướng Hoắc, anh biết ý nghĩa của mấy chữ ‘tùy tì5nh hình mà giải quyết’ này chứ?


Nay cử Chủ nhiệm Tổng cục Chính trị Hoắc Quan Thần dẫn đoàn, tiến hành kiểm tra đột xuất trụ sở chính của Cục tác chiến đặc biệt. Các bộ phận có liên quan tích cực phối hợp, tùy tình hình mà giải quyết.

Chữ ký là con dấu của Ban Thường vụ Ủy Ban tối cao Bộ Quốc phòng. Đây là cơ quan cao nhất của Bộ Quốc phòng.
Cố Niệm Chi cũng hạ thấp giọng:
Anh Đại Hùng, Hoắc thiếu và ba anh ấy cãi nhau à? Xảy ra chuyện gì vậy ạ?

Âm Thế Hùng biết hôm nay Cố Niệm Chi đến chỗ Trần Liệt kiểm tra sức khỏe. Anh ta suy nghĩ một lúc rồi mở tính năng loa ngoài của tai nghe bluetooth, nói nhỏ:
Em tự nghe đi.

Trái tim của Cố Niệm Chi đương nhiên sẽ hướng về bà Tống Cẩm Ninh, mẹ của Hoắc Thiệu Hằng. Vì thế, cô không có chút cảm tình nào với ba của Hoắc Thiệu Hằng, càng không có ý khuyên nhủ Hoắc Thiệu Hằng làm dịu mối quan hệ với ba anh. Cô không phải thánh nữ, cũng chẳng muốn nhúng tay vào chuyện gia đình của người khác.
Chỉ có điều, nhìn hai ba con họ đứng đối đầu với nhau trên quảng trường như thế, cô cứ cảm thấy hơi kỳ lạ.
Cố Niệm Chi và Trần Liệt nhoài người trên bậu cửa sổ tầng mười tám của tòa nhà y tế nhìn về hướng quảng trường. Bầu trời trong xanh, không có một gợn mây trắng, mặc dù có nắng nhưng vẫn lạnh buốt, là thời tiết điển hình của mùa đông Đế Đô.
Bởi vì cách rất xa nên họ không nhìn rõ rốt cuộc bên đó đã xảy ra chuyện gì.
Nói một cách đơn giản thì quyền lực của mấy chữ này có thể lớn cũng có thể nhỏ.
Lớn tức là Hoắc Quan Thần cảm thấy làm sao hợp lí thì làm.
Hoắc Thiệu Hằng đọc kĩ lại hai lần, cứ cảm thấy có gì đó không đúng. Anh chăm chú nhìn con dấu chỗ chữ ký một lúc, trong đầu chợt lóe lên một suy nghĩ.
Anh nhớ ra rồi!

Ô?! Đúng rồi nhỉ!
Cố Niệm Chi vui mừng lấy điện thoại ra, gọi vào số của Âm Thế Hùng.
Âm Thế Hùng đeo tai nghe bluetooth, đang căng thẳng đứng chếch phía sau bên trái của Hoắc Thiệu Hằng. Nghe thấy trong tai nghe bluetooth kết nối cuộc gọi của Cố Niệm Chi, anh ta lùi về sau một bước, vô cùng khẽ khàng nói:
Niệm Chi, có chuyện gì không?

Còn nói nhỏ thì cũng có nghĩa là ông ta phải phối hợp với công việc của Hoắc Thiệu Hằng.
Cho nên trước giờ những văn kiện như thế này của Đảng không bao giờ nói chắc chắn, có thể mập mờ thì cứ mập mờ, để người bên dưới tự lĩnh hội ý của cấp trên.
Trần Liệt mỉm cười chế giễu, nói:
Từ mười mấy năm trước lúc anh quen biết Hoắc thiếu đến giờ, hai ba con họ chưa từng vui vẻ với nhau. Ngày nào đó họ mà vui vẻ với nhau thì anh sẽ thấy sợ hãi mất.

Cố Niệm Chi cũng buồn cười:
Hình như là vậy. Quan hệ giữa Hoắc thiếu và ba anh ấy khá căng thẳng.

Ngoài ra, cũng chỉ có lính cảnh vệ trang bị vũ trang đầy đủ của Cục tác chiến đặc biệt vây xung quanh họ, không còn nhìn thấy một người không phận sự nào nữa.

Anh mỉm cười đưa lệnh kiểm tra đột xuất này về lại trước mặt Hoắc Quan Thần:
Thượng tướng Hoắc, rất xin lỗi, tờ lệnh kiểm tra đột xuất này của ông không hợp lệ. Ông quay về xin một bản khác rồi quay lại kiểm tra sau, được không?


Không hợp lệ?!
Hoắc Quan Thần giật mình kinh ngạc:
Đây là con dấu của Ủy ban tối cao Bộ Quốc phòng, vậy mà anh dám nói không hợp lệ sao?!

Hoắc Quan Thần tức đến nỗi tím tái mặt mũi, từ từ chau mày lại, vẻ không hài lòng với Hoắc Thiệu Hằng lộ rõ, không cần nói cũng biết.
Lúc này ba chiếc xe mà Hoắc Quan Thần đưa đến đỗ lẻ loi ngay giữa quảng trường trước tòa nhà trụ sở chính của Cục tác chiến đặc biệt, người trên xe im như thóc, không ai dám bước xuống xe.
Hoắc Thiệu Hằng chặn cả Hoắc Quan Thần ở bên ngoài.
Lúc nãy còn nói ông chỉ cần giấy thông hành cấp A là có thể dẫn một người vào, bây giờ thì ngay cả ông cũng không thể vào. Thật mỉa mai thay...
Giống như Hiến pháp của Mỹ vậy, tổng cộng chỉ có bảy nghìn năm trăm chữ, nhưng lại là gốc rễ của toàn bộ pháp luật nước Mỹ. Ý nghĩa của nó phụ thuộc vào sự giải thích của tòa án về nó trong lúc thẩm tra vụ án. Đổi một cách nói khác, mỗi một thẩm phán đều có sự lý giải riêng, mà chỉ cần sự lý giải này hợp với logic của nội dung trong Hiến pháp thì sẽ là lời giải thích hợp pháp và có hiệu lực pháp lý.
Bây giờ Hoắc Quan Thần cũng dùng logic này nói chuyện với Hoắc Thiệu Hằng. Quân hàm và chức vụ của ông đều cao hơn Hoắc Thiệu Hằng, ông muốn giải thích như vậy, nếu Hoắc Thiệu Hằng không nghĩ ra cách ứng phó hợp lý thì anh không thể không lùi bước.
Thế này thì Cố Niệm Chi không chỉ có thể nhìn được tình hình trên quảng trường qua kính viễn vọng, mà còn có thể nghe được tất cả âm thanh trên quảng trường qua điện thoại nữa.
Cục tác chiến đặc biệt chế tạo tai nghe bluetooth đa năng dành riêng cho nhân viên công tác ra ngoài thực hiện nhiệm vụ, đương nhiên những loại hàng thông thường ngoài thị trường không thể so sánh được.

Thượng tướng Hoắc, tôi nghĩ có lẽ ông quên rồi. Cục tác chiến đặc biệt được thành lập là do Quốc hội và Ủy ban tối cao Bộ Quốc phòng đồng thời ủy quyền thành lập. Lúc đó đã lập ra quy tắc, nếu các cơ quan trong nước có bất cứ hành động gì đối với Cục tác chiến đặc biệt của chúng tôi, đều phải do Quốc hội và Ủy ban tối cao Bộ Quốc phòng đồng thời trao quyền.


Lệnh kiểm tra đột xuất này của ông chỉ có sự đồng ý của Ủy ban tối cao Bộ Quốc phòng, không hề có sự đồng thuận của Quốc hội. Cho nên, thật ngại quá, ngay cả ông cũng không thể vào kiểm tra đột xuất được.

Đôi mắt đen láy của Hoắc Thiệu Hằng hơi nheo lại.
Anh bình tĩnh cầm tờ lệnh kiểm tra đột xuất trong tay Hoắc Quan Thần, nghiêm túc xem kĩ lại một lần nữa. Số chữ trên tờ lệnh kiểm tra đột xuất này vô cùng ít ỏi, chỉ có một dòng chữ đơn giản.
Trần Liệt bèn vào phòng làm việc lấy ra hai chiếc kính viễn vọng, anh ta và Cố Niệm Chi mỗi người một cái, nhìn về hướng quảng trường.

Anh Trần, hình như Hoắc thiếu và ba anh ấy đang cãi nhau không được vui vẻ lắm.
Cố Niệm Chi vừa nhìn vừa trò chuyện với Trần Liệt.

Giá mà biết được họ đang nói gì thì tốt quá.
Cố Niệm Chi tự lẩm bẩm nói chuyện một mình, vô cùng tiếc nuối.
Trần Liệt chép miệng một tiếng:
Chuyện này thì có gì khó đâu? Em gọi điện thoại cho Đại Hùng là có thể biết họ đang nói gì rồi.


Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân.