• 8,968

Chương 1446: Tôi đến để điều tra


Dưới vòng vây của súng đạn, vẻ mặt của Thái Thắng Nam không hề thay đổi, chỉ mỉm cười nói với Hoắc Thiệu Hằng:
Thiếu tướng Hoắc, đừng vội8 vàng như vậy mà. Nếu chúng tôi có thể đến đây, đương nhiên đã làm xong hết thủ tục rồi. Có thể bảo người của anh thu súng lại không?

Bị nhiều người như vậy dùng súng chĩa thẳng vào đầu, còn có thể bình tĩnh thản nhiên như thế, Hoắc Thiệu Hằng cũng khá khâm phục lò9ng can đảm của cô Thái này.

Nhưng anh không định nhiều lời với cô ta.


Nếu đã không chịu lên xe, vậy thì đưa đi.
Hoắc Th6iệu Hằng đưa tay lên.
Thái Thắng Nam khẽ gật đầu:
Nếu như chúng tôi có được sự ủy quyền của Quốc hội thì sao?

Thật nực cười.
Thái Thắng Nam này làm việc, có bao giờ xảy ra sai sót chứ?
Hoắc Thiệu Hằng là người thế nào chứ?
Chưa từng chấp nhận sự đe dọa, càng không chấp nhận sự đe dọa đến từ phía đối địch. Anh coi như không nghe thấy, bước chân vẫn ung dung chậm rãi, bóng lưng thẳng tắp đi về phía tòa nhà làm việc.
Mấy người lính cảnh vệ cũng không còn kiên nhẫn nữa, vẫy tay một cái, chỉ muốn nhốt hết những người tự cao tự đại này vào phòng giam thôi.
Đôi mắt của Hoắc Thiệu Hằng khẽ nheo lại, anh suy nghĩ một lát rồi từ từ quay trở lại:
Có giấy ủy quyền của Quốc hội, đúng không? Vậy sao Thượng tướng Hoắc lại không biết chuyện này?

Lúc này sắc mặt của Hoắc Quan Thần càng khó coi hơn. Vừa rồi Thái Thắng Nam này coi ông như một thứ vũ khí, dùng để thăm dò thái độ của Hoắc Thiệu Hằng sao?
Có giấy ủy quyền của Quốc hội mà không lấy ra, định nhìn ông mất mặt ư?!
Hai người lính cảnh vệ lập tức bước lên một trái một phải kéo tay của Thái Thắng Nam, muốn đưa cô ta vào ph5òng giam kín.
Giờ phút này Thái Thắng Nam mới biết Hoắc Thiệu Hằng không chỉ định làm thật mà còn nói một là một, hai là hai.
Thế nhưng lá gan của cô ta cũng rất lớn, không hề sợ hãi. Có điều, bị hai người lính cảnh vệ thô lỗ kéo cánh tay như vậy, cô ta đau muốn chết đi được, sắp chảy cả nước mắt. Cô ta phải cố gắng kìm nén lắm mới không để rơi nước mắt, mất mặt trước mọi người.
Vì để đến được trụ sở chính của Cục tác chiến đặc biệt, cô ta đã nghiên cứu rõ ràng tất cả các điều khoản pháp luật. Tất cả giấy ủy quyền, giấy thông hành và hạn chế số lượng người, cô ta cũng đã chuẩn bị đầy đủ và ổn thỏa rồi.
Bởi vì ở trong Bộ Quốc phòng quá lâu nên có lẽ Hoắc Quan Thần không quá chú trọng những chi tiết nhỏ nhặt này, mà nói thật lòng, ông cũng không cần chú trọng, nhưng Thái Thắng Nam thì khác.
Cô ta vừa về nước không lâu, lại làm luật sư, trước giờ luôn rất cẩn thận, hơn nữa đây lại là khu vực quân sự trọng yếu, đương nhiên phải biết người biết ta, mới có thể trăm trận trăm thắng.
Hoắc Quan Thần sa sầm mặt, nói với Thái Thắng Nam:
Cô Thái, có những lời không nên nói thì đừng nói, cần gì phải rước thêm phiền phức cho bản thân chứ?

Thái Thắng Nam không hề quan tâm, làm động tác
giữ yên lặng
với Hoắc Quan Thần, rồi lại cao giọng nói với Hoắc Thiệu Hằng:
Thiếu tướng Hoắc, anh nói chúng tôi không có giấy thông hành, nên nói chúng tôi tự ý xông vào khu vực quân sự trọng yếu, nhưng nếu chúng tôi có giấy thông hành thì sao?

Bước chân của Hoắc Thiệu Hằng dừng lại. Anh im lặng một lúc rồi xoay người, bình thản nói:
Có giấy thông hành thì phải trình giấy thông hành ở cổng ra vào, tiếp nhận kiểm tra, sau khi được thông qua mới có thể vào. Nhưng mà các người không có sự ủy quyền của Quốc hội, có giấy thông hành cũng không được.

Đàm Quý Nhân vẫn luôn sợ hãi đứng bên cạnh, thấy chị họ oai phong lẫm liệt của mình mới tranh luận vài câu đã bị Hoắc Thiệu Hằng cho người bắt lại, vội bước lên trước một bước, nói:
Bọn em lập tức đi ngay! Lập tức đi ngay! Thiếu tướng Hoắc, xin anh tha cho chị họ của em lần này, chị ấy vừa từ nước ngoài trở về, không hiểu…

Hoắc Thiệu Hằng không thèm để ý đến lời cầu xin của Đàm Quý Nhân, định rời đi.
Thái Thắng Nam bật cười, cao giọng nói với sau lưng Hoắc Thiệu Hằng:
Thiếu tướng Hoắc, bây giờ anh rời đi, tôi đảm bảo sẽ kiện anh lên Tòa án Quân sự. Cho dù cuối cùng anh không sao thì chức vụ của anh cũng sẽ kết thúc.


Cô Thái, nếu như cô có giấy ủy quyền của Quốc hội, sao không nói rõ trước với tôi? Còn nữa, tôi không xin giấy ủy quyền của Quốc hội, cô xin có tác dụng gì?
Hoắc Quan Thần rất bất mãn với thái độ của Thái Thắng Nam.

Thái Thắng Nam mỉm cười vỗ về:
Bây giờ cháu cũng đang giúp việc ở văn phòng làm việc của Chủ tịch Long, nên cháu tìm chú ấy xin một tờ giấy ủy quyền giúp chú. Vốn tưởng rằng không cần dùng đến, chỉ là lo xa thôi, không ngờ vẫn phải dùng đến thật.


Đôi mắt phượng của cô ta nhìn Hoắc Thiệu Hằng, lại nhìn Hoắc Quan Thần, sau đó mím môi mỉm cười.

Mặc dù bị hai người lính cảnh vệ ấn cánh tay ra sau lưng, nhưng bây giờ lực của họ đã nhỏ hơn rất nhiều, Thái Thắng Nam không cảm thấy đau nữa.


Thả cô ta ra.
Hoắc Thiệu Hằng bình tĩnh ra lệnh, đi về phía bọn họ.

Cánh tay của Thái Thắng Nam được tự do, cô ta lấy một tờ giấy ủy quyền được gấp đôi từ trong giỏ xách của mình ra, đưa cho Hoắc Thiệu Hằng.

Hoắc Quan Thần nhìn thoáng qua. Tờ giấy này kèm theo lệnh kiểm tra đột xuất do Bộ Quốc phòng ký đã trở thành một văn bản ủy quyền hợp lệ hợp pháp, có thể tiến hành kiểm tra đột xuất trụ sở chính của Cục tác chiến đặc biệt.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân.