• 8,968

Chương 1480: Các người chờ nhận hàm luật sư của tôi đi



Nếu như ở bãi đỗ xe có camera thì sao?
Hà Chi Sơ chậm rãi nói:
Em báo cảnh sát thế này chẳng phải là tự vả mặt hay sao?
<8br>
Cố Niệm Chi giảo hoạt trợn mắt nhìn Hà Chi Sơ:
Sao có thể như thế được? Em cá rằng camera ở bãi đỗ xe của quán bar h3ôm nay hỏng hết rồi.


Nhớ tới hai kẻ động tay động chân với xe của mình, Hà Chi Sơ lập tức hiểu ra, trên gương mặt l9ạnh lẽo hiện lên nụ cười thản nhiên:
Ừm, chắc chắn rồi.


Ba người không nói thêm gì nữa, Hà Chi Sơ và Cố Niệm Chi c6ùng lên xe của Phạm Kiến, đi về một phương hướng khác.
Nơi này cách quán bar Kim Lĩnh không xa, đi đường vòng cũng c5hỉ mất mười phút đã tới một nơi gần quán bar rồi. Biết kế hoạch của bọn họ nên Phạm Kiến luôn chọn đường mà camera không soi tới được để đi, cuối cùng cũng an toàn đưa bọn họ đến đầu đường.
Cố Niệm Chi và Hà Chi Sơ xuống xe, đi vào trong một siêu thị bên đường khoảng năm phút, sau đó đi về phía bãi đỗ xe của quán bar Kim Lĩnh.
Trong quán bar vẫn lấp lánh đèn màu, vũ hội còn chưa kết thúc.
Ông chủ vô cùng xấu hổ, lớn tiếng quát:
Chuyện quan trọng như thế mà cậu lại không nhắc tôi là sao?! Không làm tròn trách nhiệm! Cậu đừng mơ có một xu nào thưởng cuối năm nữa!

Hà Chi Sơ lạnh lùng nhìn ông chủ quán đổ toàn bộ trách nhiệm lên đầu nhân viên trực, khẽ lắc đầu nói với viên cảnh sát:
Vậy làm sao bây giờ? Không có dữ liệu camera, chẳng lẽ cứ để xe của chúng tôi mất như thế sao?


Cũng không tới mức đó. Xe của anh quá sang trọng, không khó tìm đâu.
Viên cảnh sát nói rồi báo cáo chuyện Hà Chi Sơ báo mất xe lên trên.
Hà Chi Sơ vừa đấm vừa xoa, làm viên cảnh sát kia hơi du dự.
Hà Chi Sơ là người báo án, anh ta có lý do gì mà giữ người ta lại chứ? Nhưng anh ta cũng không thể không nghe lệnh cấp trên được!
Viên cảnh sát cảm thấy vô cùng khó xử, mặt nhăn mày nhó chỉ thiếu mỗi nước khom người cầu xin Hà Chi Sơ thôi:
Anh Hà, phiền anh chờ một lát, cấp trên chúng tôi sẽ tới ngay thôi.
Anh ta lại nói thêm:
Nếu như cô đây thấy lạnh, có thể lên xe cảnh sát chúng tôi ngồi cho ấm.


Không thấy ư?
Viên cảnh sát kia gãi đầu. Báo cảnh sát là một người rất có khí phách, tuấn tú điển trai, mặc dù trên người chỉ mặc một bộ Âu phục ôm sát người sọc mảnh màu khói xám, nhưng từng cử chỉ lời nói đều toát lên vẻ phú quý, không phải người có quyền thì cũng là người có tiền. Chiếc xe báo mất trộm cũng là xe Bentley nổi tiếng sang trọng.

Như vậy đi, bình thường ở bãi đỗ xe quán bar đều có camera, chúng ta xem lại hình ảnh giám sát sẽ biết ngay.
Viên cảnh sát kiểm tra biển số xe Hà Chi Sơ nói trên hệ thống của mình. Chủ xe chính là Hà Chi Sơ, hoàn toàn khớp với dữ liệu của bọn họ.
Nghe thấy bãi đỗ xe quán mình mất một chiếc xe sang, ông chủ quán bar Kim Lĩnh lo lắng gần chết, vội vàng sai người lấy dữ liệu camera tới cho cảnh sát xem. Kết quả là người của phòng trực ban nhăn nhó mặt mày nói:
Ông chủ, camera của bãi đỗ xe hỏng mấy ngày nay rồi, bọn em xin đổi cái mới mà anh đã cho đâu…

Người đầu dây bên kia kinh ngạc, nói:
Cậu giữ chân người đó, tôi lập tức tới ngay.

Viên cảnh sát không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng sau khi dập điện thoại vẫn tươi cười nói:
Hai vị chờ một lát, cấp trên chúng tôi sẽ tới ngay. Chiếc xe anh mất là xe sang, giá trị quá lớn, chúng tôi nhất định sẽ lập án.

Hà Chi Sơ thận trọng gật đầu, nhưng lại không muốn chờ:
Tôi tin tưởng năng lực của các anh, nhưng chúng tôi có thể về trước được không? Ở đây lạnh quá, tôi sợ học trò của tôi không chịu nổi. Con bé mà bị cảm lạnh thì anh cũng phiền phức đúng không?

Hai người đi tới bãi đỗ xe, nhìn quanh một vòng. Lúc này, Hà Chi Sơ mới cầm điện thoại lên báo cảnh sát.
Năm phút sau, một chiếc xe cảnh sát của đồn cảnh sát khu vực đó nháy đèn chạy tới, dừng lại ở cửa quán bar Kim Lĩnh.
Hà Chi Sơ thong dong đứng ở bãi đỗ xe, nói với viên cảnh sát thu thập thông tin:
Xe của tôi đỗ ở đây từ lúc sáu giờ hơn chiều nay, nhưng bây giờ lại không thấy đâu cả.

Kết quả là không bao lâu sau, bộ đàm của anh ta vang lên, có người muốn anh ta nghe điện thoại. Viên cảnh sát cảm thấy hơi kỳ quái, không biết xảy ra chuyện gì, đành lấy điện thoại di động ra, đi sang một bên hỏi:
Sếp, sao thế ạ? Ở chỗ em đang có người báo án đấy.


Cậu nói xe người đó báo mất có biển số thế nào?

Viên cảnh sát đọc lại biển số xe Hà Chi Sơ vừa khai báo một lần, còn bổ sung thêm:
Em vừa tra trên hệ thống, chủ xe đúng là người này. Xe sang của người ta bị mất, đương nhiên là không vui rồi.


Không!



Không được!


Cố Niệm Chi và Hà Chi Sơ gần như từ chối cùng một lúc.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân.