Chương 1551: Vương tử tình ca
-
Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân
- Hàn Vũ Ký
- 1050 chữ
- 2022-02-19 03:44:04
Hôm nay cô vừa được tốt nghiệp thạc sĩ sớm, lại còn giải quyết xong hai kẻ thù lâu năm, tâm trạng đang khá phấn chấn vui vẻ.
Nếu người đang p8há đám kia là một ai khác, chắc chắn cô sẽ đứng dậy bỏ đi ngay lập tức. Nhưng người đó lại là Triệu Lương Trạch, là anh Tiểu Trạch chăm sóc cô bao n3ăm, vì vậy cô chỉ có thể ôm trán, bất lực nhìn bóng lưng anh.
Chưa đủ 22 tuổi thì em không được uống rượu.
Hà Chi Sơ và Hoắc Thiệu Hằng lại đồng thanh tiếp.
Cố Niệm Chi á khẩu.
Ơ, chẳng phải chị ấy là người anh 5ấy yêu thầm bấy lâu nay sao? Bây giờ ôm được người đẹp rồi, sao lại hát mấy bài kiểu này nhỉ?
Cố Niệm Chi khó hiểu hỏi.
Hà Chi Sơ dựa vào sofa, khép hờ mắt lạnh nhạt nói:
Bạch Sảng cũng đi rồi.
Đây là câu khẳng định chứ không phải câu hỏi.
Cố Niệm Chi gật đầu nói:
Lúc em đi gọi nhân viên mang đồ ăn lên cho Hoắc thiếu, chị Bạch Sảng có nói là đi cùng em, thế mà lúc em đi gọi đồ ăn, chị ấy đi…
Sau đó, cô lập tức thôi không cười Cố Niệm Chi nữa.
Hoắc Thiệu Hằng cũng nhìn Âm Thế Hùng nói:
Đại Hùng, cậu vẫn đang trong thời gian bị đình chỉ công tác, nếu lại phạm lỗi nữa thì cẩn thận tội nặng hơn đấy.
Mã Kỳ Kỳ vội vã ngừng cười, ngồi thẳng người lại nghiêm túc gật đầu nói:
Đương nhiên là muốn rồi ạ, Giáo sư Hà, thầy nhất định phải giữ cho em một chỗ đấy nhé.
Lớp học trong học kỳ tới của Hà Chi Sơ giới hạn số lượng sinh viên tham dự, vì vậy từ cử nhân đến nghiên cứu sinh đều tranh giành nhau để có được một chỗ trong buổi học này.
Rốt cuộc có để yên cho người ta nói không hả!
Lúc này Âm Thế Hùng và Mã Kỳ Kỳ không nhịn cười nổi nữa, bèn ôm bụng lăn ra sofa cười ngả cười nghiêng.
Cố Niệm Chi nói xong mới phát hiện mọi ánh mắt đều đang đổ dồn về phía mình.
Tuy không có ai trong số họ là người ngoài cả, nhưng cô vẫn đỏ mặt, ngượng ngùng đưa tay lên vuốt tóc rồi mở to mắt nhìn anh Tiểu Trạch nhà mình một cách lấy lòng:
Có đúng không anh Tiểu Trạch?
Hoắc Thiệu Hằng và Hà Chi Sơ đều không tỏ thái độ gì nhìn hai người ở phía đối diện.
Kỳ Kỳ, học kỳ sau em còn muốn dự lớp của tôi nữa không?
Hà Chi Sơ là người đầu tiên lên tiếng đe dọa Mã Kỳ Kỳ.
Hoắc Thiệu Hằng tập trung nghĩ ngợi, sau đó gật đầu nói:
Rất có thể.
Vậy thì mọi chuyện dễ hiểu hơn rồi.
Cố Niệm Chi thở dài:
Hẳn là chị Bạch Sảng bắt gặp anh Tiểu Trạch thân thiết với trưởng phòng Bạch ở bãi đỗ xe. Sau đó anh Tiểu Trạch lại phát hiện chị ấy đã nhìn thấy hết mọi chuyện... Thảo nào chị Bạch Sảng chạy vội về phòng lấy túi xách bỏ đi ngay. Em còn đang bảo sao chị ấy chơi bài hăng lắm mà lại đột ngột bỏ về như vậy...
Muốn có chỗ thì nghiêm chỉnh lại một chút cho tôi. --- Ánh mắt của Hà Chi Sơ như đang cảnh cáo câu này.
Mã Kỳ Kỳ hiểu ý: Đã biết ạ.
Cố Niệm Chi nói ra câu này đúng lúc Triệu Lương Trạch vừa hát xong một bài.
Tiếng nhạc ngừng bặt bỗng chốc khiến cả phòng tiệc trở nên yên tĩnh, càng làm nổi bật giọng nói mềm mại trong trẻo của cô. --- Tình cảnh này thật sự rất xấu hổ...
Triệu Lương Trạch phì cười. Anh ta cũng đã ngà ngà say, loạng choạng đứng lên, bước tới nói:
Quả là cô nhóc thiên tài, không được nhìn thấy tận mắt mà nói chẳng lệch tí gì! Nào, cạn một ly với anh Tiểu Trạch nào!
Cô ấy không được uống rượu.
Hoắc Thiệu Hằng và Hà Chi Sơ đồng thanh lên tiếng.
Âm Thế Hùng và Mã Kỳ Kỳ chia ra mỗi người ngồi một bên Triệu Lương Trạch, thấy Hoắc Thiệu Hằng và Hà Chi Sơ cũng ngồi hai bên Cố Niệm Chi như tả hữu hộ pháp, cả hai đều cố nín cười đến nỗi muốn nội thương.
Cố Niệm Chi lại càng thấy lúng túng hơn, bèn cười gượng tìm cách giải vây cho mình:
Ý của họ là, lát nữa em phải lái xe nên bây giờ không được uống rượu ấy mà.
Lúc này Cố Niệm Chi mới vỡ lẽ.
Bạch Sảng cũng ra bãi đỗ xe!
Cô kinh ngạc bụm miệng lại, nhìn sang Hoắc Thiệu Hằng:
Lẽ nào Bạch Sảng cũng bắt gặp bọn họ ở đó sao?
Anh Tiểu Trạch làm sao thế nhỉ?
Cố Niệm Chi nhỏ giọng hỏi Hoắc Thiệu Hằng:
9Anh thấy anh ấy với ai ở bãi đỗ xe vậy?
Hoắc Thiệu Hằng nhìn cô, vốn không định nhiều lời về chuyện riêng tư của cấp dưới mình, nhưng vì án6h mắt của Cố Niệm Chi quá tha thiết nên sau một hồi cân nhắc, cuối cùng anh vẫn nói:
Bạch Duyệt Nhiên.
Âm Thế Hùng cũng vội nghiêm mặt, cố tỏ vẻ thành khẩn nói:
Hoắc thiếu, Tiểu Trạch quá đáng thật ấy, về nhà chắc chắn tôi sẽ uốn nắn lại cậu ta.
Chỉ có Triệu Lương Trạch là đang say khướt chẳng biết trời trăng mây gió gì nữa, đôi mắt sáng ngời của anh ta như bị phủ một tầng sương dày, nhìn ai cũng mơ mơ hồ hồ.
Anh ta lớn tiếng nói:
Niệm Chi ơi! Uống với anh Tiểu Trạch ly này đi! Chỉ có Niệm Chi nhà ta là tốt nhất, vừa ngoan hiền lại vừa quan tâm đến người khác! Hoắc thiếu, anh chẳng biết quý trọng gì cả! Có phúc mà không biết hưởng! Tôi theo đuổi con gái nhà người ta cực khổ biết bao, anh thì chỉ cần ngoắc ngoắc tay là Niệm Chi đã chạy tới ngay rồi! Hừ! Chẳng công bằng chút nào hết!
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.