Chương 1574: Là anh!
-
Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân
- Hàn Vũ Ký
- 890 chữ
- 2022-02-19 03:44:04
Cô dựa vào lồng ngực anh, nghe thấy hình như có một thoáng tim anh đập mạnh hơn ban nãy một chút, nhưng trở lại bình thường 8rất nhanh.
Cô ôm chặt cổ Hoắc Thiệu Hằng, nằm yên một lúc, nhỏ giọng nói:
Bây giờ anh còn bận tâm nữa không?
Hoắc Thiệu Hằng hơi cứng họng.
Cố Niệm Chi chớp chớp mắt.
Đúng rồi, Trần Liệt đang gọi điện thoại cho một người khác.
Hàng lông mi dài của Hoắc Thiệu Hằng giật mạnh.
May mà Cố Niệm Chi đang cúi đầu nên cô không phát hiện ra động tác nhỏ nhặt ấy.
Trước khi cô mất đi ý thức, Trần Liệt đang gọi điện thoại cho người khác!
Cô còn nhớ sắc mặt của Trần Liệt, ngoài sự lo lắng ra, còn có sự cấp bách, tôn trọng, và một chút kính nể.
Hoắc Thiệu Hằng nhắm mắt, bình thản nói:
Không phải tất cả6 đều đã qua rồi à? Chỉ cần em không nghĩ đến chuyện ấy thì nó sẽ không ảnh hưởng đến em.
Sao em có thể không ngh5ĩ đến được chứ?
Cố Niệm Chi nhíu mày:
Đó là sự trong trắng của em! Lần đầu tiên của em!
Hoắc Thiệu Hằng không lên tiếng. Anh nằm nghiêng người sang, ôm Cố Niệm Chi vào lòng, tỏ ý
Anh buồn ngủ lắm rồi. Anh muốn đi ngủ
.
Nhưng Cố Niệm Chi không dễ dàng buông tha anh như thế.
Cô ngẫm nghĩ lại mọi việc từ đầu đến cuối, nhưng tiếc rằng ký ức khi đó quá rời rạc. Cô chỉ nhớ hình ảnh cuối cùng cô nhìn thấy chính là gương mặt lo lắng của Trần Liệt, anh ta đang cầm điện thoại...
Điện thoại ư?!
Sắc mặt ấy nhất định không phải dành cho người có chức vị thấp hơn anh ta, mà là gọi cho người có chức vị cao hơn anh ta.
Vào lúc ấy, Trần Liệt đã gọi điện thoại cho người nào có chức vị cao hơn anh ta đây?
Cố Niệm Chi đầy hoài nghi bước ra khỏi phòng tắm, quay lại giường.
Hoắc Thiệu Hằng nhắm mắt như đã ngủ rồi.
Vốn dĩ em muốn trao nó cho anh...
Giọng Cố Niệm Chi càng lúc càng thấp dần, cuối cùng thì lí nhí không nghe rõ.
Hoắc Thiệu Hằng không nhịn được mỉm cười, kéo Cố Niệm Chi lên ôm ghì vào lòng, bắt đầu hôn cô từng chút từng chút một.
Cố Niệm Chi đưa tay vuốt từ sống mũi hoàn hảo kia, lướt xuống môi anh.
Hoắc Thiệu Hằng giữ lấy tay cô:
Đừng nghịch nữa, chúng ta ngủ thôi.
Cố Niệm Chi nằm lên gối bên cạnh anh, đôi mắt đen láy gần như phát sáng trong bóng đêm.
Hoắc thiếu, anh biết người đã lên giường với em, đúng không?
Hơn nữa, cô đã sớm phát hiện Hoắc Thiệu Hằng có một thói quen, khi không muốn nói sự thật thì anh sẽ dùng hành động khác để đánh lạc hướng sự chú ý của cô, ví dụ như hôn cô mãnh liệt, hoặc làm cô không lết nổi ra khỏi giường.
Sao có thể không tính được chứ? Em không thể tự lừa mình dối người được.
Cố Niệm Chi kích động, giãy giụa thoát ra khỏi vòng tay của Hoắc Thiệu Hằng. Cô chống tay lên bờ vai rộng lớn của anh, nghiêm túc nói:
Lần đầu tiên em cho người khác rồi là cho người khác rồi, Hoắc thiếu không thể lừa gạt chính mình được. Nếu anh vẫn không thể chấp nhận thì em cũng thông cảm thôi...
Đáp án dường như đã vẽ ra trước mắt rồi...
Tức là, để tìm người đàn ông lên giường với Cố Niệm Chi lúc đó, Trần Liệt đã từng xin chỉ thị của Hoắc Thiệu Hằng ư?
Thế thì cứ coi như em đã cho anh rồi đi.
Hoắc Thiệu Hằng hôn đến khi Cố Niệm Chi thở gấp mới buông cô ra. Anh áp má lên mặt cô, dựa cằm vào vai cô:
Dù sao thì lần đầu tiên em cũng không có ý thức, không tính.
Cố Niệm Chi chớp mắt, cảm giác sai sai càng trở nên mạnh mẽ.
Hoắc thiếu, là anh tìm người đàn ông đó cho em, đúng không?
Nếu Trần Liệt đã gọi điện cho Hoắc Thiệu Hằng thì nhất định người đàn ông đó là do Hoắc Thiệu Hằng chỉ định.
Hoắc Thiệu Hằng càng nghe càng thấy trong lòng quái quái. Anh ôm hờ lấy eo của Cố Niệm Chi, định kéo cô vào hôn tới tấp chặn miệng cô tiếp, nhưng lần này Cố Niệm Chi lại dùng lực khá mạnh để chống lại anh.
Anh không muốn khiến Cố Niệm Chi bị thương, đành buông cô ra, bình tĩnh nói:
Còn vài tiếng nữa là trời sáng rồi, chúng ta đi ngủ thôi.
Em phải tắm rửa đã, em không ngủ được trong bộ dạng này.
Cố Niệm Chi đẩy Hoắc Thiệu Hằng ra, xuống giường đi tắm.
Cố Niệm Chi ngắm nhìn chính mình trong gương phòng tắm, vuốt ve gương mặt của mình, trong đầu có những hình ảnh hư hư ảo ảo, thi thoảng lại trồi lên.
Anh không trả lời, tay trái vuốt ve mái tóc của Cố Niệm Chi.
Lẽ nào c9òn để bụng ư?
Cố Niệm Chi cứ day dứt mãi câu hỏi này.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.