• 8,968

Chương 1670: Ích kỷ vẫn tốt hơn



Tại sao Đàm Quý Nhân lại giúp em đi dò hỏi mẹ cô ta à? Có thể cô ta thấy em là người tốt, muốn giúp em thì sao?
Cố Niệm Chi mỉm cười tinh nghịch, 8nhìn đi chỗ khác, đôi môi hình củ ấu hơi chu lên.

Hoắc Thiệu Hằng thấy cô chống đối thì không hỏi gì nữa mà tự phân tích.


Sáng nay3 em thông báo với truyền thông muốn kiện người phát ngôn họ Tào, Đàm Đông Bang và Thái Tụng Ngâm đều phải chịu trách nhiệm liên đới.
Hoắc Thiệu Hằ9ng trầm ngâm nói:
Lẽ nào do em muốn kiện Thủ tướng Đàm và Thái Tụng Ngâm, nên Đàm Quý Nhân sợ hết hồn hết vía phải chạy đến xin em giơ cao đánh kh6ẽ à?

Còn bản thân mình thông minh, giỏi giang thì có ích gì cơ chứ? Ngay cả khi bị người ta truy sát cũng chỉ có thể tự mình chống chọi…
Hoắc Thiệu Hằng hiểu khúc mắc của Cố Niệm Chi, hơn nữa anh còn phát hiện, chẳng những khúc mắc ấy không được tháo gỡ, mà còn tăng thêm một nấc.
Suy nghĩ một lúc, Hoắc Thiệu Hằng lại nói:
Là Đàm Quý Nhân nói cho em biết chuyện ở Mỹ à?

Cố Niệm Chi mím môi không nói gì, trong lòng càng cảm thấy khó chịu hơn.
Hẳn là anh phải hiểu rõ Đàm Quý Nhân lắm mới có thể suy đoán như người có mặt tại hiện trường, tận mắt chứng kiến như vậy.
Cố Niệm Chi ôm gối ngồi trong chăn, quấn chiếc chăn lông vũ xanh xanh hồng hồng trước ngực như một món vũ khí
Cố Niệm Chi quay phắt lại nhìn Hoắc Thiệu Hằng, dưới ánh đèn ngủ vàng tối, đôi mắt cô lấp lánh như hai viên ngọc lưu ly đen, tưởng ch5ừng như đang phát sáng. Nhưng đó không phải ánh sáng vui mừng, hưng phấn, mà là ánh sáng của sự tức giận, tóe ra lửa.
Sắc mặt Hoắc Thiệu Hằng không thay đổi, anh ngả người ra phía sau:
Đúng thế à?


Đúng là anh hiểu Đàm Quý Nhân thật đấy.
Cố Niệm Chi cười lạnh:
Xem ra việc anh đi Mỹ cứu cô ta, thật ra là do anh cam tâm tình nguyện chứ gì?

Người đứng sau sắp đặt tất cả chuyện này thật sự quá hiểu về cô…
Vừa nghĩ đến đây, Cố Niệm Chi lại thấy chua xót trong lòng.
Lúc này, điều cô mong muốn nhất là có người thân của mình, có ba mẹ của mình, có thể sà vào lòng họ mà òa khóc, nói ra hết nỗi uất ức của bản thân. Thậm chí cô còn thầm ngưỡng mộ Đàm Quý Nhân, mặc dù cô ta không thông minh, không đáng tin, không hiểu đạo lý đối nhân xử thế, nhưng cô ta có ba mẹ yêu thương…
Cô vốn tưởng Hoắc Thiệu Hằng đi Mỹ cứu Đàm Quý Nhân thì có đến bốn năm phần là do anh có lý do khác. Nhưng hôm nay nghe anh phân tích hoàn chỉnh tâm lý và cách hành động của Đàm Quý Nhân, cô lại cảm thấy mình giống như con ngốc vậy.
Cô giận dỗi quay đầu đi, ôm lấy hai đầu gối khiến chiếc chăn quấn trên người càng trở nên chặt hơn, giống như một tấm áo giáp giúp cô chống lại đao phong kiếm tuyết của Hoắc Thiệu Hằng vậy.
Nếu người đứng sau muốn dùng cách này để chia rẽ cô và Hoắc Thiệu Hằng, Cố Niệm Chi thấy người đó đã thành công rồi. Bởi trên đời này ngoài Hoắc Thiệu Hằng ra, không có bất cứ ai hay bất cứ chuyện gì có thể thực sự khiến cô tổn thương.
Hoắc Thiệu Hằng say đắm nhìn bóng lưng mong manh của Cố Niệm Chi.

Anh đưa tay, nhẹ nhàng đặt lên phần xương bả vai hơi nhô ra do cô ngồi nghiêng người về phía trước. Hơi ấm xuyên qua lớp áo T-shirt mỏng manh, thấm vào tận tim cô.


Niệm Chi ơi.
Đôi mắt của Hoắc Thiệu Hằng hơi tối lại, dùng sức kéo cô dựa vào lòng mình. Anh ôm cô từ phía sau cách qua một lớp chăn, kiên nhẫn giải thích:
Em đang nghĩ gì vậy hả? Anh có thể đoán ra được hành vi của cô ta, là bởi vì anh làm trong ngành này. Không chỉ mỗi Đàm Quý Nhân đâu, mà còn rất nhiều người, chỉ cần anh từng tiếp xúc với họ là anh sẽ nhớ lời nói và cử chỉ của họ.


Như vậy mới tùy cơ ứng biến được.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân.