Chương 1689: Có chuyện lớn xảy ra
-
Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân
- Hàn Vũ Ký
- 837 chữ
- 2022-02-19 08:46:03
Cái này thì tôi cũng không rõ.
Hoắc Thiệu Hằng từ chối cho ý kiến về vấn đề này. Rất hiếm khi anh giải thích với bọn Âm Thế Hùng.
Đối 8với quân nhân, phục tùng mệnh lệnh là điều tất yếu.
Giải thích làm gì, chẳng lẽ không giải thích họ sẽ không làm ư?
Nhận ra Hoắc Thiệu Hằng, ông ta lập tức để anh vào nhà.
Sau khi vào, ông ta còn chủ động tới nhà chính tìm người, mời Chủ tịch Long dậy nói chuyện.
Người trợ lý trực ban nhớ lời căn dặn của trợ lý Dương, không chịu gọi Chủ tịch Long dậy còn thờ ơ:
Có chuyện gì to tát đâu chứ. Ông cũng biết Chủ tịch Long khó ngủ mà. Đợi thêm hai tiếng nữa trời cũng có sập xuống đâu.
Không bao g3iờ có chuyện đó.
Hai người không nói thêm gì nữa. Chẳng mấy chốc xe đã tới nhà của Chủ tịch Long.
Nhà của Chủ tịch Long là một 9khu tứ hợp viện rất yên tĩnh ở trung tâm thủ đô, khá gần khu tứ hợp viện của gia đình Bạch Kiến Thành.
Hoắc Thiệu Hằng và Âm Thế Hùng x6uống xe, đứng trước cửa nhà Chủ tịch Long, chờ Phạm Kiến đi ấn chuông cửa.
Đợi vài phút, có người vừa ngáp vừa ra mở cửa.
Có v5iệc gì thế? Hơn nửa đêm rồi, có để người ta ngủ nữa không?
Người đó lầm bầm lầu bầu mở cửa. Dưới ánh đèn đường màu vàng, vừa ngước mắt lên thấy ngay hai người đàn ông mặc quân phục oai phong lẫm liệt đứng trước mặt, ông ta giật nảy mình, chân cũng run theo.
Âm Thế Hùng bước lên trước:
Chúng tôi được Bộ Quốc phòng phái tới. Đây là Thiếu tướng Hoắc. Chúng tôi có việc muốn gặp Chủ tịch Long.
Lúc này người kia mới tỉnh hẳn, vội vàng mở cửa:
Hóa ra là Thiếu tướng Hoắc à! Mời vào! Mời vào!
Ông ta là người gác cửa lâu năm của nhà Chủ tịch Long, thường ngày đã gặp nhiều kiểu người, lại chỉ chú tâm làm người gác cửa, không dính líu gì tới lợi ích nên hiểu rõ thế cục của quan chức thủ đô hơn hẳn trợ lý Dương.
Người mở cửa là phu nhân của Chủ tịch Long.
Bà không vui nói:
Sao vậy? Ông Long còn đang ngủ. Hôm qua ông ấy họp cả ngày, mãi mười giờ đêm mới về, gần một giờ mới ngủ. Ông có việc gì? Ông không thể nhỏ tiếng chút sao?
Người gác cửa hạ giọng:
Phu nhân, Thiếu tướng Hoắc tới, bảo là có chuyện gấp muốn gặp Chủ tịch Long.
Anh… Các anh tìm ai?
Ông ta dè dặt hỏi bởi một thoáng một chốc chưa nhận ra hai người này.
Hoắc Thiệu Hằng và Âm Thế Hùng đã từng tới nhà Chủ tịch Long, nhưng bây giờ là rạng sáng, lúc người ta buồn ngủ nhất. Mà khi chưa ngủ đủ, trí thông minh và trí nhớ của con người ta cũng sẽ giảm sút, vậy nên ông ta mới hoảng sợ khi thấy bộ quân phục của hai người.
Hoắc Thiệu Hằng chắp tay sau lưng, cúi đầu nhìn những bậc thang lát đá xanh trước cửa nhà Chủ tịch Long, không nói câu nào.
Trời không sập xuống á? Việc có thể khiến Thiếu tướng Hoắc đích thân tới tìm vào lúc rạng sáng thì nói không chừng trời sẽ sập xuống thật đấy!
Người gác cửa tức điên lên:
Anh không gọi đúng không? Tôi gọi! Tôi theo ông Long hơn bốn mươi năm rồi, có phá giấc ngủ ông ấy một lần, ông ấy cũng sẽ không làm gì tôi!
Nói rồi ông ta đẩy người trợ lý trực ban sang một bên, chạy thẳng vào phòng ngủ của Chủ tịch Long.
Người trợ lý trực ban sốt sắng gọi theo:
Ôi trời! Ông không thể làm thế được! Còn biết phép tắc gì nữa không!
Nhưng anh ta cũng không thể làm gì người gác cửa hơn sáu mươi tuổi này được bởi người ta không có ý định thăng chức, cũng không phải nhân viên của Quốc hội. Chỉ cần Chủ tịch Long không trách ông ta thì vị trí gác cửa của ông ta sẽ luôn ở đấy. Do đó, anh ta đành trơ mắt nhìn người gác cửa gọi cửa trước phòng ngủ Chủ tịch Long.
Thiếu tướng Hoắc? Thiếu tướng Hoắc nào? --- À? Ông nói là Thiếu tướng Hoắc của Bộ Quốc phòng ấy hả?
Phu nhân Long giật mình, cảm thấy đây không phải chuyện nhỏ, vội nói:
Ông dẫn cậu ấy tới phòng làm việc đi, tôi đi gọi ông Long dậy.
Bà Long vội vàng về phòng ngủ, lay Chủ tịch Long:
Ông Long? Ông Long? Mau dậy đi, Thiếu tướng Hoắc tới, nói là có việc gấp muốn gặp ông!
Chủ tịch Long đột nhiên mở to mắt:
Ai? Thiệu Hằng tới hả?
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.