Chương 1751: Bị phản dame rồi
-
Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân
- Hàn Vũ Ký
- 1231 chữ
- 2022-02-19 08:56:56
Vì thế, màn
sắp xếp lại ký ức’ này của Cố Niệm Chi cũng coi như làm sâu thêm
chân tướng
trong ấn tượng của Đàm Quý Nhân trên một trình độ cực l8ớn, khiến cho cô ta bất tri bất giác coi câu hỏi và câu trả lời của Cố Niệm Chi là ký ức có logic rõ ràng và có trình tự thời gian đàng hoàng của3 mình, còn ghi sâu nó vào trong lòng.
Hơn nữa, không riêng gì Đàm Quý Nhân, mà ngay cả Chủ tịch Long ngồi bên cạnh nghe thôi cũng bất tri9 bất giác coi cách hỏi đáp của Cố Niệm Chi là chân tướng những chuyện mà Hoắc Thiệu Hằng gặp phải ở bên Mỹ.
Đâu có.
Cố Niệm Chi mỉm cười cong cong khóe mắt:
Tư duy của cô Đàm đây rất rõ ràng, nói năng gãy gọn đâu ra đấy, khả năng ghi nhớ cũng tốt như vậy, chẳng trách cô kéo đàn violin xuất sắc thế.
Đàm Quý Nhân mím môi cười, cuối cùng cũng thả lỏng được ra.
Chủ tịch Long nhíu mày:
Tôi hẹn cô Đàm đến đây chứ không hẹn Giám đốc Hồng. Nếu Giám đốc Hồng muốn gặp tôi thì cậu sắp xếp thời gian hẹn khác cho ông ta.
Ý của ông là muốn trợ lý Trang căn cứ vào lịch trình công việc của Chủ tịch Long để sắp xếp thời gian gặp khác cho Giám đốc Hồng.
Cô ta rút giấy ăn từ trong chiếc túi nhỏ mình đeo ra, lau mồ hôi trên tay, đang định nói chuyện tiếp với Cố Niệm Chi thì nghe thấy cửa phòng làm việc của Chủ tịch Long vang lên tiếng gõ cửa cộc cộc.
Cố Niệm Chi kinh ngạc quay đầu hỏi:
Ai thế nhỉ? Sao lại không bấm chuông nội bộ?
Mà lại dùng tay gõ cửa thế này?
Hồng Khang Toàn vẫn đang quát ngậu lên với trợ lý Trang ở ngoài cửa:
Cậu không mở cửa phải không?! Để lỡ việc lớn của quốc gia, cậu có gánh nổi trách nhiệm không?!
Tuy trợ lý Trang khá tốt tính hòa nhã nhưng cũng phát bực mình vì thái độ của Hồng Khang Toàn. Anh ta bực bội nói:
Đây là văn phòng của Chủ tịch Long, Chủ tịch Quốc hội! Mỗi một việc ở đây đều là việc lớn của quốc gia hết! Giám đốc Hồng, nếu ngài còn tiếp tục gây ồn ào nữa, tôi sẽ gọi cảnh vệ lên đấy!
Cố Niệm Chi ngồi trong phòng cũng nghe thấy hết. Cô khẽ nhếch mép, trong lòng thầm nghĩ, ông ta giỏi diễn thật, đến thời điểm này rồi mà còn chưa chết lòng…
Thôi được, vậy thì thử xem, ai mới là kẻ gây trở ngại đến lợi ích và an toàn của quốc gia!
Cái gọi là
bị bắt
kia hoàn toàn chỉ là lời đơm đặt vô căn cứ.
Nhớ đến câu trả lời vừa rồi của Đàm Quý Nhân, Chủ tịch Long mở ngăn kéo rút phần
tài liệu tình báo
được Hồng Khang Toàn gửi về từ Mỹ kia ra, rơi vào trầm tư.
Cố Niệm Chi thò đầu ra nói:
Trợ lý Trang bớt giận, không cần phải chấp nhặt với hạng người như vậy đâu.
Hồng Khang Toàn quay ngoắt đầu lại. Nhìn thấy Cố Niệm Chi, ông ta bỗng càng tức giận hơn:
Cô nói không cần chấp nhặt với ai hả? Tôi cần gặp Chủ tịch Long, các người vẫn còn dám ngăn cản à? Đúng là Diêm vương thì không gặp được, chỉ toàn đám tôm tép vướng chân rách chuyện!
Trong văn phòng rộng rãi thoáng chốc chìm trong sự yên tĩnh. Ánh mặt trời xuyên qua tấm cửa sổ sát đất to bằng cả mặt tường, chiếu vào trong phòng, có thể nhìn thấy những hạt bụi bay múa trong dải sáng, khiến người ta chợt cảm thấy thật yên bình.
Đàm Quý Nhân lau mồ hôi trên trán, tươi cười nói:
Cô Cố này, vừa rồi cô nghiêm túc quá, làm tôi sợ đến mức suýt không nói chuyện được.
Chủ tịch Long không vui ngẩng đầu lên, ấn vào thiết bị bộ đàm:
Bên ngoài có chuyện gì thế?
Trong máy bộ đàm vang lên giọng nói khó xử của trợ lý đặc biệt:
Chủ tịch Long ạ, là Giám đốc Hồng, ông ta muốn hỏi xem có phải cô Đàm ở trong văn phòng của ngài không. Ông ta nói ông ta đến cùng cô Đàm, nên hẳn là phải cùng gặp ngài.
Thì ra khi sang Mỹ cứu Đàm Qu6ý Nhân, Hoắc Thiệu Hằng thực sự đã dùng sức của một mình mình để đối chọi với cảnh sát, quân đội và CIA Mỹ, thậm chí còn có thể ẩn mình trên đất 5Mỹ, bảo vệ Đàm Quý Nhân từ trong chỗ tối.
Còn Đàm Quý Nhân, vì không biết rõ thân phận lúc ấy của Hoắc Thiệu Hằng, nên có muốn tiết lộ cũng chẳng biết tiết lộ từ đâu.
Chủ tịch Long cúi đầu liếc nhìn tờ giấy mà Cố Niệm Chi viết cho ông, nghĩ một lát cuối cùng vẫn gật đầu nói:
Thế thì cho ông ta vào đi vậy.
Cố Niệm Chi vội đứng dậy đi ra mở cửa.
Theo lẽ thường thì Hồng Khang Toàn sẽ phải đợi khoảng nửa tháng mới có thể gặp được Chủ tịch Long…
Hồng Khang Toàn nghe vậy cũng cuống cả lên. Bắt đầu kể từ khi ông ta phát hiện ra Đàm Quý Nhân đột ngột biến mất, cảm giác bất an kia trong lòng ông ta cũng càng lúc càng nghiêm trọng hơn. Tim ông ta đập thình thịch không ngừng, không thể nào khống chế nổi bản thân, hét to vào máy bộ đàm:
Chủ tịch Long! Tôi thực sự có việc gấp cần gặp ngài! Chuyện liên quan đến lợi ích và an toàn của quốc gia chúng ta, ngài không thể tránh mặt không gặp tôi được!
Đàm Quý Nhân vội xua tay:
Không ạ không ạ. Sáng nay lúc cháu đến tòa nhà Quốc hội thì gặp Giám đốc Hồng ngay ở cửa. Ông ấy nghe nói cháu đến gặp chú thì mới nói là ông ấy cũng vậy, vì thế cháu và ông ấy mới cùng đi lên thôi ạ.
Thì ra là như thế.
Cố Niệm Chi tiện tay viết vài chữ lên quyển sổ ghi chép vừa rồi của mình, đẩy đến trước mặt Chủ tịch Long:
Chú cho ông ta vào đi ạ, xem ông ta có gì muốn nói.
Chủ tịch Long nhìn Cố Niệm Chi rồi lại nhìn Đàm Quý Nhân, ngắt thiết bị bộ đàm, hỏi:
Cháu Đàm này, vì sao Giám đốc Hồng lại nói là đến đây cùng cháu? Cháu hẹn ông ta đi cùng ư?
Cố Niệm Chi cười cong cong đôi mắt, quay đầu lại nói với Chủ tịch Long ở trong phòng làm việc một tiếng:
Chủ tịch Long ơi, Giám đốc Hồng nói chú là Diêm vương, còn bọn cháu là đám tôm tép đấy. Thế thì nơi này là gì nhỉ? Là điện Diêm vương hả chú?
Nghe cô nói vậy, Đàm Quý Nhân không khỏi bật cười khanh khách.
Cả trợ lý Trang và Chủ tịch Long cũng đều không nhịn được muốn cười, có điều họ vội nhìn sang chỗ khác, hắng giọng một tiếng.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.