Chương 1958: Tới từ người cha
-
Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân
- Hàn Vũ Ký
- 910 chữ
- 2022-02-19 10:31:01
Cố Niệm Chi tăng tốc độ làm việc, chẳng mấy chốc đã làm xong những công việc dang dở.
Sau khi báo cáo công việc với trợ lý Trang, cô nhìn 8đồng hồ, đã qua nửa tiếng rồi, những người Nhật Bản kia vẫn còn ở dưới tầng đợi cô chứ?
Một người Nhật Bản khác nói:
Mũi, giống.
Sau đó ba người Nhật Bản còn lại cũng đồng loạt gật đầu:
Mũi, giống.
Vừa nghĩ Cố Niệm Chi vừa đứng dậy, nói với cô lễ tân:
Đúng lúc tôi cần gửi đồ cho trợ lý Trang nên tôi sẽ xuống đó một chuyến.
Vâng, tôi sẽ chuyển lời tới bọn họ.
Cố Niệm Chi đắn đo một chút rồi điện cho lễ tân ở3 dưới tầng.
Xin chào, là luật sư Cố phải không ạ?
Nhân viên lễ tân có thể nhìn thấy tên hiển thị của điện thoại nội bộ gọi tới.
Cố Niệm Chi
Ừ
một tiếng, nói câu xin lỗi:
Tôi vừa mới xong việc, cho hỏi tôi có cần phải đi xuống nữa không ạ?
Ở góc cầu thang tầng hai vừa vặn có một góc có thể quan sát được phòng khách ở sảnh phụ tầng một.
Cô đứng ở đó, khoanh tay lặng lẽ nhìn một lúc, phát hiện ra mấy người Nhật Bản này không có điểm gì đặc biệt cả.
Cố Niệm Chi cạn lời.
Người Nhật Bản nói Cố Niệm Chi không giống Cố Tường Văn lại nhìn cô một cái, miễn cưỡng gật đầu:
Mũi giống, những thứ khác, không giống.
Quả thật cái mũi thon gọn thẳng tắp của Cố Niệm Chi vô cùng giống với Cố Tường Văn. Đương nhiên mũi của cô có hình dáng thanh tú đặc trưng của nữ giới, không anh tuấn như của Cố Tường Văn, nhưng kiểu dáng vẫn giống nhau như đúc.
Trừ mũi ra, những đường nét khác trên mặt Cố Niệm Chi quả thật không quá giống Cố Tường Văn.
Cố Niệm Chi thật sự không vui.
Tổ chức từ thiện
Thiên sứ ở nhân gian
có mối quan hệ vô cùng thân thiết với Cố Yên Nhiên. Với tốc độ và tư thế chỉ muốn moi sạch nhà họ Cố suốt bảy năm qua của Cố Yên Nhiên, chưa biết chừng tổ chức từ thiện này thật sự có đồ của Cố Tường Văn cũng nên.
Nhân viên lễ tân vui 6vẻ gật đầu:
Nếu như cô rảnh thì xuống đi, bọn họ vẫn đang đợi cô ở sảnh phụ.
Cố Niệm Chi biết không thể tùy tiện đi vào tòa cao ốc Quốc5 hội được. Từ cửa lớn tòa cao ốc tới cửa đại sảnh cần phải qua ba lần kiểm tra an ninh. Ngay cả điện thoại tùy thân của bọn họ cũng phải cầm ra chiếu X-quang để chắc chắn di động không cải trang thứ gì khác, vậy mà mấy người Nhật Bản này còn cầm theo một cái hộp...
Cố Niệm Chi ngẩn người một lát mới từ từ đi xuống dưới.
Cô đi vòng qua cây trụ cao to trắng như tuyết ở đại sảnh, bước tới chỗ năm người Nhật Bản kia đang ngồi mới tháo kính xuống, gật đầu mỉm cười với bọn họ:
Xin chào, tôi là Cố Niệm Chi.
Đang nói cô không giống với ba mình Cố Tường Văn sao? Nhưng cô đã từng nhìn thấy ảnh chụp của ba mình mà Dạ Huyền đưa, rõ ràng mũi của cô giống ba cô y như đúc.
Cố Niệm Chi chỉ vào mũi của mình:
Ông nói thật hả? Ông thực sự đã từng gặp ba tôi sao?
Tổng cộng có năm người, tuổi tác đều không còn nhỏ nữa, có lẽ khoảng trên 60 tuổi, tóc ngắn hoa râm, dáng người đều nhỏ gầy, ngồi nghiêm chỉnh trên ghế sofa góc, cũng không nhìn ngó lung tung ở đại sảnh.
Trên đùi người ngồi ở giữa có một hộp kính acrylic Muji bán trong suốt, có thể loáng thoáng nhìn thấy như là giấy hay sách vở ở bên trong.
Không cần đâu, cô đừng nói gì hết, để tôi xuống xem trước đã.
Cố Niệm Chi nói xong thì cúp máy, cầm lấy cái kính đen trên bàn, đi ra khỏi văn phòng, bước vào thang máy đi xuống dưới.
Cô ra khỏi thang máy ở tầng hai, dự định đi thang bộ từ tầng hai xuống đại sảnh tầng một, thuận tiện quan sát những người Nhật Bản kia một chút.
Ông lão người Nhật Bản ngồi ở giữa ngẩng phắt đầu, mở to mắt nhìn Cố Niệm Chi, nhìn ngắm cẩn thận cô một lúc rồi thất vọng nói:
Cố Niệm Chi ư? Cô, Cố Tường Văn ba của cô, không giống.
Cố Niệm Chi chẳng còn lời nào để nói.
Ví dụ như mắt Cố Tường Văn không to nhưng mắt Cố Niệm Chi lại rất to, không chỉ khuôn mắt to mà đồng tử cũng tròn đầy, còn đen và sâu, giống như mang hiệu ứng làm đẹp mắt vậy.
Cho nên, nếu ngay từ đầu nhìn vào mắt cô sẽ dễ dàng đưa ra kết luận rằng hai cha con cô không hề giống nhau. Nhưng khi nhìn lại một lần nữa mới phát hiện ra mũi hai người giống hệt nhau, còn nữa, phong cách của hai người cũng có những điểm tương đồng, đều có sức hấp dẫn như gió xuân dù gặp một lần cũng khó mà quên được.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.