• 8,968

Chương 1994: Chị đây không phải truyền thuyết


Đối với Ấn Độ, Taj Mahal thật sự quá lừng lẫy.

Ngôi đền nằm cách New Delhi hơn hai trăm kilomet, thuộc địa phận thành phố Arga. Dòng 8sông Yamuna trong trẻo chảy bên phải, nuôi dưỡng Taj Mahal, như một mỹ nhân ngoi lên khỏi mặt nước.

Cung điện màu trắng hùng vĩ, thá3p chuông cổ kính, bốn tòa tháp mái nhọn màu trắng bao bọc xung quanh. Trước điện còn có một hồ nước hình chữ nhật, tọa lạc trên bốn bậc thềm9 đá trắng, vừa tao nhã vừa sang trọng, thật có phong thái của bậc sủng phi Đế vương Ấn Độ.
Bên trong hành lang toàn là di vật văn hóa, có chỗ phải bỏ dép mới được vào.
Trên sàn trải thảm dày cộp, hoa văn hình hoa cúc Ba Tư cổ đại, vừa cầu kỳ vừa diễm lệ, hình thành sự đối lập với màu trắng muốt của Taj Mahal.
Cố Niệm Chi xốc Dung Minh Tinh lên, động viên cô ta:
Cô mau đứng lên tự đi đi, cứ chậm chạp thế này thì sớm muộn gì chúng ta cũng bị đuổi kịp. Cô muốn rơi vào tay bọn Nhật Bản à?

Taj Mahal là địa danh du lịch nổi tiếng của Ấn Độ. Nhưng lần này vì Ấn Độ đột nhiên ngừng lưu hành tiền giấy nên gần như tất cả người dân Ấn Độ đều đến ngân hàng đổi tiền, lúc này ở đây chỉ có du khách nước ngoài.
Cố Niệm Chi lái xe rời khỏi đường quốc lộ, dừng xe trong bãi đỗ xe của Taj Mahal.
Cô nhìn xung quanh, ba chiếc xe Ford SUV của mấy tên lính Nhật vẫn chưa xuất hiện, tạm thời vẫn an toàn.

Only let this one tear drop, glisten pure upon the cheek of time.

(Dịch: Khi tình yêu phai tàn, nước mắt lóng lánh đọng lại trên gò má vĩnh hằng.)
Câu thơ ấy thể hiện tình yêu của Hoàng đế Mughliyah Saltanat với sủng phi của ông ấy, chẳng liên quan gì đến bài A Little Girl Needs Daddy đằng trước.
Ba chiếc xe Ford SUV đuổi theo sau thì không may mắn như thế.
Những khúc cua gấp không những yêu cầu kỹ thuật lái xe đẳng cấp mà chất lượng và tính năng của xe cũng phải hoàn hảo. Tuy xe Ford SUV chắc chắn hơn xe Nhật Bản nhưng thua xa xe Hummer.
Cố Niệm Chi rẽ vèo vào con đường nhỏ đến Taj Mahal, nhưng khi ba chiếc Ford SUV rẽ vào thì suýt nữa bị lật xe. Hai trong số ba chiếc xe quệt phải nhau, may mà lái xe phản ứng nhanh, nhanh chóng tách hai xe ra mới tránh được cảnh
chém giết lẫn nhau
.
Suốt dọc đường, sắc mặt Dung Minh Tinh trắng bệch, cô ta trợn tròn mắt sợ hãi không thốt lên lời.
Cố Niệm Chi dừng xe, mở cửa xe bảo cô ta đi xuống thì cô ta chỉ vào đôi chân cứng ngắc, hoàn toàn không đi nổi nữa.

Xuống xe đi! Cô không đi, định đợi người Nhật Bản đến nổ xe à?
Cố Niệm Chi trừng mắt nhìn cô ta:
Dù có phải bò cô cũng phải bò xuống cho tôi!

Vì đền Taj Mahal vừa xây xong thì Quốc vương đã bị con trai lật đổ, cầm tù và bắt giam đến chết.
Nghe nói sau khi bị bắt giam, hằng ngày ông ta chỉ làm đúng một việc là thất thần đứng nhìn bóng phản chiếu của Taj Mahal bên ngoài cửa sổ.
Cố Niệm Chi đã tìm hiểu chi tiết về lịch sử của Taj Mahal trước khi đến Ấn Độ. Chỉ có điều, cô đọc lịch sử Taj Mahal không phải để chuẩn bị theo Chủ tịch Long đến viếng thăm Ấn Độ mà đơn thuần chỉ vì câu thơ trên mảnh giấy mà Reinz đưa cho mình.
Trên thực tế, Taj Mahal đúng là lăng mộ c6ủa một vị sủng phi thật. Vào thời Mogul, Hoàng đế Shah Jahan đã xây dựng ngôi đền này sau cái chết của sủng phi Taj Mahal.
Nói đến l5ăng mộ ấy, thay vì nhắc đến thành tựu kiến trúc lớn nhất của thời Mogul hay quy mô một công trình nghệ thuật hoàn hảo, chi bằng nói lăng mộ này chứng minh cho một tình yêu khiến người ta kinh ngạc.
Quốc vương sủng ái phi tử của mình, tiêu tiền như nước, gần như đã đánh đổi cả vương triều của mình để xây dựng lăng mộ này.
Dung Minh Tinh bị cô kích động, nhào cả người ra khỏi xe. Lúc chạm đất, chân cô ta mềm nhũn, suýt nữa ngã xuống.
Cố Niệm Chi đỡ kịp, tay còn lại đóng cửa, khóa xe, rồi dìu Dung Minh Tinh chạy đi, trốn vào một góc ở bên kia bãi đỗ xe.
Khách tham quan du lịch đền Taj Mahal chỉ được đi bộ, không được lái xe vào.
Dung Minh Tinh rùng mình, hình như cảm thấy đôi chân đã có chút sức lực rồi. Cô ta bám vào cánh tay của Cố Niệm Chi, khẽ chạm chân xuống mặt đất, loạng choạng bước từng bước.

Thế mới phải chứ.
Cố Niệm Chi thở phào, nếu Dung Minh Tinh không đi nổi thật thì cô buộc phải nghĩ cách khác.
Dung Minh Tinh thở gấp, ngượng nghịu nhìn Cố Niệm Chi một cái, nhỏ giọng nói:
Cô lợi hại thật đấy, cảm ơn cô đã không bỏ rơi tôi.

Cố Niệm Chi từng hoài nghi, nhưng sau khi nhìn thấy những bản thảo viết tay và thư tay của Cố Tường Văn được các ông già người Nhật gửi về, phát hiện bút tích trên đó giống hệt nét chữ trên mảnh giấy kia, cô mới cảm thấy hứng thú trở lại.
Bây giờ, Hà Chi Sơ và Hoắc Thiệu Hằng cũng bảo cô đến Taj Mahal, lẽ nào nơi đây có bí mật gì đó thật sao?
Cố Niệm Chi vừa suy nghĩ vừa đánh mạnh vô lăng. Chiếc xe Hummer SUV gầm lên, gần như xoay 180 độ trên con đường cạnh bờ sông, lao vào con đường nhỏ bên cạnh.
Cố Niệm Chi:
...


Cô nghiêng đầu nhìn Dung Minh Tinh với vẻ buồn cười:
Không nói tôi ăn bám đàn ông nữa à? Cô thấy chưa, động đến tôi đâu có dễ!


Dung Minh Tinh:
...


Lần đầu tiên cô ta thấy dáng vẻ đắc ý của Cố Niệm Chi không hề đáng ghét, còn khiến cô ta an tâm hơn nhiều.

Trong tình cảnh nguy hiểm và môi trường khắc nghiệt như vậy, Cố Niệm Chi không những không hoang mang sợ hãi mà còn vô cùng tự tin.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân.