• 8,968

Chương 2037: Tôi phải đi trả lễ


Thoạt nhìn, bà thím này khoảng 60 70 tuổi, nếp nhăn trên mặt nhiều đến mức có thể kẹp chết muỗi, có lẽ điều kiện sống không được 8tốt lắm. Quần áo trên người bà ấy lại rất sạch sẽ, nhìn qua cũng biết là đã giặt rất nhiều lần, màu đã bạc phếch.

Dáng n3gười bà ấy gầy đét nhưng đôi mắt vẫn còn rất sáng, hẳn là một người rất thông minh. Tuổi đã cao như vậy nhưng không hề có dấu hi9ệu mắc chứng sa sút trí tuệ ở người già, trông vẫn còn rất minh mẫn.

Bà thím nhận điện thoại di động trong tay người kia6, mỉm cười nhìn lướt qua, sau đó ngây ngẩn cả người.
Hoắc Thiệu Hằng vừa mở cửa vào đã thấy Cố Niệm Chi đang ngồi trên sofa trong phòng chơi điện thoại.
Anh gõ cửa:
Sao em còn chưa thay đồ?

Cố Niệm Chi ngước mắt lên, bình tĩnh nói:
Chưa bàn rõ ràng thì em biết phải mặc gì đây?

Im lặng hồi lâu, Hà Chi Sơ gọi điện thoại cho người nọ:
Đây là bà thím của tôi, cậu tìm người chăm sóc cho bà ấy, chuẩn bị một căn nhà cho bà ấy ở, chi tiêu hằng ngày thế nào, không cần tôi phải nói chứ?


Tôi hiểu, tôi hiểu ạ.
Người nọ vội vàng gật đầu.
Hà Chi Sơ cũng đã nhận đây là thân thích nhà anh, lại còn là
bà thím
nữa, anh ta đương nhiên sẽ chăm sóc bà lão này thật tử tế.
Nhận được video, Hà Chi Sơ mở ra xem một lúc, sau đó nhắm mắt lại thở dài.
Đúng vậy, anh còn sống, vẫn chưa chết.
May mắn biết bao…
Lúc này Cố Niệm Chi mới thấy hứng thú:
Còn phải hóa trang á?


Đương nhiên, chẳng lẽ em định dùng khuôn mặt thật của mình để lượn lờ ở phòng khám đó à?
Hoắc Thiệu Hằng buồn cười:
Chỗ đó có camera giám sát đấy.


Xời, em sẽ hack vào hệ thống quản lý của bọn họ, xử lý đoạn có mặt chúng ta là được.
Cố Niệm Chi giơ tay hình
chữ V
.

Ok ok, em là hacker, em nói gì cũng đúng hết.
Hoắc Thiệu Hằng cười như không cười trêu ghẹo cô:
Em thay quần áo đi, anh gọi người tới hóa trang cho em.

Cố Niệm Chi vô cùng phấn khởi, hào hứng đi tới chỗ vali trong phòng ngủ tìm một bộ váy màu xanh lơ phong cách chỉn chu, cùng một chiếc áo khoác ngắn thắt eo, mặc vào trông như một bà nội trợ nhà giàu ở Tokyo.
Người mà Hoắc Thiệu Hằng tìm tới hóa trang cho Cố Niệm Chi là một chuyên gia của Cục tác chiến đặc biệt. Anh ta xách một hộp trang điểm nho nhỏ tới, chẳng bao lâu sau đã hóa trang xong cho cô.
Nước mắt bất giác tuôn rơi, bà đưa tay lên bụm miệng, vừa khóc vừa 5cười:
Đây là Chi Sơ nhà chúng tôi! Đây quả thật là Chi Sơ nhà chúng tôi! Hóa ra sau khi lớn lên Chi Sơ nhà chúng tôi trông thế này đây! Thằng bé vẫn chưa chết! Thằng bé còn sống! Tôi phải đi trả lễ thôi! Tôi phải đi thôi…

Bà ấy nói một tràng dài, sau đó đẩy điện thoại di động lại cho người nọ rồi chạy ra khỏi biệt thự của Hà Chi Sơ ở Nam Mỹ.
Người nọ ngẩn ra, vội cử vài người đi theo bà ấy, sau đó gọi điện thoại cho Hà Chi Sơ, đồng thời gửi đoạn video mà anh ta vừa quay lén được cho Hà Chi Sơ xem, buồn bực nói:
Anh Hà, anh xem đi, không phải tinh thần bà ấy có vấn đề đấy chứ? Bà ấy muốn thấy mặt anh, xem ảnh anh xong thì vừa khóc vừa cười, ngay cả tiền cũng không cần luôn.


Em muốn bàn gì?
Hoắc Thiệu Hằng ngồi xuống cạnh cô, khẽ cười nói:
Hôm nay chúng ta giả làm một cặp vợ chồng mong có con tới phòng khám…


Anh nói phải giả làm người của quốc gia kia mà.
Cố Niệm Chi chỉ rõ lỗ hổng trong lời nói của Hoắc Thiệu Hằng:
Nhưng em không biết tiếng Nhật.


Ừ, em không cần nói chuyện đâu, cứ xem như bị câm đi. Để anh nói là được.
Hoắc Thiệu Hằng xoa đầu cô:
Bây giờ em cứ thay một bộ váy đơn giản, anh sẽ tìm người tới hóa trang sơ cho em.

Sau khi giải quyết xong sự việc bất ngờ này, Hà Chi Sơ mới đứng dậy đi tới tủ quần áo chọn một bộ vest màu xám để thay, chuẩn bị đến phòng khám tìm hiểu cùng Cố Niệm Chi.

Sau khi về phòng, Cố Niệm Chi không thay quần áo ngay mà chờ Hoắc Thiệu Hằng vào bàn bạc.

Cô soi gương xem có hài lòng không.
Người nọ mỉm cười phủi tay.

Cố Niệm Chi mở mắt, thấy trong gương hiện lên một khuôn mặt thanh tú trắng trẻo, giữa môi chỉ tô một chút son đỏ. Chân mày được kẻ khá mảnh, làm nổi bật lên đôi mắt to tròn.

Cố Niệm Chi bĩu môi tỏ vẻ ghét bỏ:
Trông xấu xí thật đấy.



Đeo kính vào nữa là đẹp. Mắt cô Cố quá to, không nên vẽ thêm nữa.
Người nọ lấy một cặp kính ra đeo vào cho Cố Niệm Chi, cảm giác lập tức khá hơn nhiều.

Hoắc Thiệu Hằng cũng đeo kính, anh mặc một bộ vest cực kỳ vừa người, khuôn mặt đã được hóa trang với chiếc mũi ưng giả, dưới hàm đã không còn râu, hai má được cạo sạch bóng, nhìn kỹ cũng không thể nhận ra đây chính là Hoắc Thiệu Hằng.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân.