Chương 209: Đã từng yêu sâu đậm
-
Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân
- Hàn Vũ Ký
- 1842 chữ
- 2022-02-06 10:15:54
Em muốn đuổi họ đi à?
Sắc mặt Hoắc Thiệu Hằng không chút cảm xúc, lấy khăn giấy trên bàn ăn lau nước mắt cho cô,
Cũng đâu cần khóc đến mức này chứ?
Không chỉ là đuổi bọn họ đi đâu.
Cố Niệm Chi viết ba chữ
Hoắc Gia Lan
vào lòng bàn tay Hoắc Thiệu Hằng,
Phải đòi lại quyền lợi cho bác Tống từ trong tay cô ta.
Mặc dù Tống Cẩm Ninh là mẹ của Hoắc Thiệu Hằng, chắc chắn là anh có quyền can thiệp vào việc của mẹ, có điều, nhiều năm nay ở nhà đều do Hoắc Gia Lan phụ trách chăm sóc Tống Cẩm Ninh, cô ta không có công lao cũng có khổ lao. Hơn nữa, địa vị của Hoắc Gia Lan ở nhà họ Hoắc khá đặc biệt, có lẽ Cố Niệm Chi còn chưa biết.
Hoắc Thiệu Hằng trầm ngâm một hồi, nhỏ giọng nói:
Chuyện này về rồi hãy nói, bây giờ em đi ra ngoài với tôi, đưa mẹ tôi xuống vườn hoa dưới nhà. Hai người giúp việc kia cứ bảo Gia Lan đuổi việc luôn là được.
Cố Niệm Chi khẽ chớp đôi mắt to có hai phần đen trắng rõ ràng, cũng nhận ra có lẽ còn có chuyện gì đó Hoắc Thiệu Hằng chưa nói cho cô biết.
Vâng, vậy hôm nay tạm thời thế này trước đi, tối về rồi nói tiếp.
Cố Niệm Chi khẽ gật đầu, mỉm cười với Hoắc Thiệu Hằng rồi đột nhiên đưa tay ra sửa lại cổ áo cho anh, ngượng ngùng nói:
Làm bẩn quần áo Hoắc thiếu rồi, khi nào về em giặt cho nhé!
Ngón tay của cô rất mềm mại, đầu ngón tay hơi lạnh nhẹ nhàng lướt qua cổ Hoắc Thiệu Hằng, giống như một sợi lông vũ lướt nhẹ qua lòng người, mang đến cảm giác bủn rủn, tê dại.
Sửa cổ áo cho anh xong, Cố Niệm Chi quay người chạy biến đi.
Hoắc Thiệu Hằng híp mắt lại, hai tay đút trong túi quần, khóe môi hơi cong lên nhìn theo bóng lưng Cố Niệm Chi.
Cô Tống, chúng ta đi thay quần áo đi. Hôm nay thời tiết rất đẹp, hoa mai trong vườn hoa đều nở hết rồi, chúng ta đi ngắm hoa mai nhé?
Cố Niệm Chi ríu rít nói chuyện, mới vừa rồi còn khóc sướt mướt đấy, vậy mà quay đi quay lại đã như không có chuyện gì xảy ra vậy.
Tống Cẩm Ninh nhìn Cố Niệm Chi lấy một bộ váy chữ A màu đỏ hoa hồng từ trong túi giấy Chanel ra, cổ áo và ống tay áo còn có viền hình tay thỏ, bà liền cảm thán:
Đẹp quá!
Cô mặc vào còn đẹp hơn đấy ạ!
Cố Niệm Chi vô cùng hăng hái đóng cửa phòng ngủ lại,
Nào nào, cô mau thay đồ đi ạ!
Hả? Bây giờ thay luôn á? Mấy thứ này là cho tôi à?
Tống Cẩm Ninh lại lẫn rồi, ngón tay của bà lướt qua bộ váy Chanel màu đỏ hoa hồng kia, rõ ràng là lưu luyến không muốn rời,
Đẹp thật đấy...
Vậy cô thay luôn đi mà.
Cố Niệm Chi cười đến cong cong khóe mắt, lời nói của cực kì có sức thuyết phục.
Tống Cẩm Ninh nghĩ một lúc, hai má bắt đầu đỏ ửng lên, cúi đầu khẽ lẩm bẩm:
Quan Thần thích màu đỏ hoa hồng.
Cố Niệm Chi nghẹn lời.
Trùng hợp như vậy sao?
Chẳng qua là cô nghĩ nước da của Tống Cẩm Ninh trắng nõn, mặc màu đỏ hoa hồng chắc chắn rất đẹp nên mới cố ý chọn màu này.
Vâng vâng! Chút nữa có khi chúng ta lại có thể gặp được bác... Quan Thần ở vườn hoa đấy ạ!
Cố Niệm Chi rất cố gắng mới nhịn để không nói ra hai chữ
bác trai
, cô không muốn tăng thêm gánh nặng trong lòng cho Tống Cẩm Ninh.
Cô cân nhắc kỹ tình hình của Tống Cẩm Ninh rồi cư xử giống như đang đóng một vai khác.
Bây giờ, trong ý thức của Tống Cẩm Ninh, bà chính là một thiếu nữ mười tám tuổi nên Cố Niệm Chi cứ lấy thân phận và suy nghĩ của một thiếu nữ mười tám tuổi thật sự để giao tiếp, nói chuyện với bà là được.
Quả thật Tống Cẩm Ninh đã bị Cố Niệm Chi thuyết phục, định thay quần áo.
Nhưng thấy Cố Niệm Chi đang khoanh tay đứng cạnh gương cười tủm tỉm nhìn bà, Tống Cẩm Ninh lại thấy ngại, ấp úng nói:
Cô... cô không ra ngoài đợi à?
Cô Tống, đừng thế mà. Chúng ta đều là phụ nữ cả! Không cần phải ngại đâu.
Cố Niệm Chi nháy mắt phải với bà,
Nào nào, để cháu xem quần áo cháu chọn cho cô có đúng size không.
Lúc này, Tống Cẩm Ninh mới thoải mái cởi cái áo khoác lửng cài cúc già cỗi ra, để lộ chiếc áo lót ba lỗ bên trong.
Cố Niệm Chi nghẹn lời.
Được rồi, mặc dù là áo lót ba lỗ, hơn nữa Tống Cẩm Ninh cũng rất gầy, nhưng ngực bà vẫn khá đầy đặn, đương nhiên khi bà khỏe mạnh bình thường thì chắc chắn còn đầy đặn hơn.
Có điều bà gầy quá, xương vai sau lưng tưởng chừng còn có thể làm vũ khí được.
Xương quai xanh nằm vắt ngang bả vai của bà, nhô cao hẳn lên ở phần dưới cổ, nhìn thật sự khiến người ta đau lòng.
Cố Niệm Chi thở dài, qua giúp Tống Cẩm Ninh mặc váy vào, nhỏ giọng nói:
Sao cô lại gầy thế này chứ?
Cô đã mua size nhỏ nhất rồi, không ngờ Tống Cẩm Ninh mặc lên vẫn không vừa lắm, nhưng màu này này quả thực rất hợp với bà.
Nước da màu trắng sữa được bộ váy Chanel màu đỏ hoa hồng làm nền, nhìn lại càng rực rỡ hơn.
Cố Niệm Chi dẫn Tống Cẩm Ninh từ phòng ngủ nhỏ đi ra, phát hiện chị Hình và chị Vưu không còn ở đây nữa.
Hoắc thiếu ơi?
Cô cao giọng gọi một tiếng.
Hoắc Thiệu Hằng đi từ trong phòng bếp nhỏ ra, nhìn thấy Tống Cẩm Ninh ăn mặc khác hoàn toàn như vậy cũng không khỏi sửng sốt một chút.
Đã rất nhiều năm nay anh không thấy Tống Cẩm Ninh có tinh thần và dáng vẻ như thế này.
Trong ký ức của anh, từ sau khi bị bệnh, mẹ anh luôn luôn nhợt nhạt, đờ đẫn, nhìn thấy người là sợ hãi, dáng vẻ luôn luôn thận trọng, chỉ sợ đắc tội với người khác. Ngay cả việc nhìn bố anh cũng chỉ dám nhìn lén lút, bảo bà đến nói chuyện, bà liền sợ hãi mà lẩn ra xa. Nhưng khi không ai chú ý, bà lại sẽ thẹn thùng nhìn lén Hoắc Quan Thần.
Hoắc Quan Thần không thể tới gần Tống Cẩm Ninh, một bước cũng không được. Ông chỉ có thể giữ một khoảng cách an toàn, cách xa bà một chút. Đương nhiên càng không thể miễn cưỡng yêu cầu bà sinh hoạt vợ chồng với ông.
Hoắc Quan Thần đã từng yêu Tống Cẩm Ninh sâu đậm, nhưng thời gian trôi đi, cuối cùng liệu tình yêu sâu đậm này còn được bao nhiêu thì ngay cả Hoắc Thiệu Hằng cũng không dám đảm bảo.
Cố Niệm Chi đắc ý đi tới chỗ Hoắc Thiệu Hằng, nhướng lông mày lên:
Hoắc thiếu thấy thế nào? Chúng ta đi xuống được chưa?
Hoắc Thiệu Hằng nhìn Cố Niệm Chi vô cùng tươi trẻ trong chiếc áo len cổ lọ lông cừu màu vàng nhạt và chiếc quần ống đứng lông cừu màu trắng đặt may, rồi lại nhìn người mẹ Tống Cẩm Ninh xinh đẹp, tao nhã như nữ thần trong bộ váy Chanel màu đỏ hoa hồng. Anh cười nhẹ, tâm trạng rất tốt, nói:
Ừ, chúng ta đi thôi.
Anh đi trước dẫn đường, Cố Niệm Chi kéo tay Tống Cẩm Ninh cùng đi xuống tầng dưới.
Trong phòng khách của bộ phòng khép kín, Hoắc Gia Lan đang ở trên tầng hai, chị Hình và chị Vưu đang đỏ mặt tía tai kể lại sự việc vừa xảy ra ở tầng ba.
Nói xong, họ lại thêm mắm thêm muối mà nói tiếp:
Cô cả à, cô vẫn luôn là chủ cái nhà này mà. Vì cái nhà này, cô cũng vất vả ngược xuôi rồi, vậy mà bây giờ lại bị một con yêu tinh nhỏ không biết từ đâu chui ra làm mất mặt. Cô phải lấy lại công bằng cho bọn tôi, không thể để cô ta được đà lấn tới được!
Hoắc Gia Lan cau mày, cảm thấy hai người giúp việc này nói chuyện quá thô tục, nếu không phải đã thuê họ nhiều năm như vậy thì cô ta đã lập tức đuổi họ luôn rồi.
Ừ, tôi biết rồi. Tôi sẽ sắp xếp việc khác cho các chị. Việc của bà Tống tạm thời không cần lo nữa.
Hoắc Gia Lan khẽ gật đầu,
Các chị về nghỉ trước đi. Đợi họ đi rồi hãy quay lại.
Trong lòng Hoắc Gia Lan biết rõ Hoắc Thiệu Hằng và Cố Niệm Chi không ở nhà lâu nên cô ta không muốn va chạm trực tiếp với Cố Niệm Chi.
Bởi vì, cô ta vẫn chưa biết rõ rốt cuộc ở trong lòng Hoắc Thiệu Hằng, Cố Niệm Chi có vị trí gì, có thể được anh che chở đến mức nào.
Chị Hình và Chị Vưu đi về, một mình Hoắc Gia Lan đứng trước cửa sổ trong phòng khách nhìn ra ngoài, đúng lúc nhìn thấy cảnh trong vườn hoa ở sân sau của nhà họ Hoắc.
Ở chỗ này có mấy cây mai, hiện giờ đang đúng vào thời điểm hoa nở nhiều nhất.
Một thiếu nữ mặc áo len cổ lọ màu vàng nhạt và một người phụ nữ mặc bộ váy màu đỏ hoa hồng đang đi về phía cây mai.
Hoắc Thiệu Hằng cao lớn điềm tĩnh đi sau hai người họ, hai tay đút trong túi quần, không nhìn được vẻ mặt của anh.
Đúng lúc này, một chiếc xe con chuyên dụng chống đạn cao cấp đỗ lại ở trước cổng lớn của biệt thự nhà họ Hoắc.
Hoắc Quan Thần từ trong xe bước ra, khi ông đi ngang qua rừng mai, lập tức nhìn thấy Tống Cẩm Ninh đang mặc bộ váy màu đỏ hoa hồng kia.
Bà đang nghiêng đầu nhìn một cành mai trên cây, cười rất vui vẻ.
Đã mười sáu năm nay Hoắc Quan Thần không nhìn thấy dáng vẻ này của Tống Cẩm Ninh rồi.
Ông ấy không cầm lòng được đứng lại, ánh mắt trìu mến, mê mẩn dừng lại trên người Tống Cẩm Ninh.
Đứng ở cửa sổ tầng hai trông thấy cảnh này, Hoắc Gia Lan khẽ mỉm cười, cầm di động gọi một cú điện thoại:
Dì Bạch à, dì đã đi nghiên cứu về chưa? Về rồi ạ? Thế thì tốt quá, đúng dịp nhà chúng cháu chuẩn bị tổ chức một bữa tiệc mừng năm mới, dì có đến được không?