• 8,968

Chương 2135: Vinh dự cao nhất


Trước mắt anh ta tối sầm, lúc này vết thương ở vai mới như sóng thần vỡ đê rít gào tràn tới. Cuối cùng anh ta cũng không thể chịu nổi nữa, cơ thể và t8inh thần đều bị đả kích khiến cho anh ta ngất đi ngay trước cửa phòng phẫu thuật.

Mấy bác sĩ, y tá lại vội vàng đưa Triệu Lương Trạch vào bên3 trong.
...
Sau 24 tiếng, một chiếc máy bay quân sự tới tứ Nam bán cầu chậm rãi hạ cánh ở khu T3 thuộc sân bay quốc tế Đế Đô.
Bên ngoài phòng phẫu thuật, Cố Niệm Chi nhìn khuôn mặt nghiêm túc của Hoắc Thiệu Hằng, khẽ nói:
Hoắc thiếu, anh nhất định phải sống 9đấy...

Nhìn thấy cái chết của Bạch Sảng, cũng nhìn thấy cuộc sống chiến đấu hằng ngày của Hoắc Thiệu Hằng, Cố Niệm Chi thấp thỏm lo âu.
6
Trước đây cô biết công việc của Hoắc Thiệu Hằng là cơ mật, rất nguy hiểm, nhưng không có ấn tượng trực quan, bởi vì cô chưa thực sự nhìn thấy bao5 giờ.
Cô nhận ra rằng bản thân mình không thể đối diện với một ngày anh sẽ chết trên chiến trường giống như đồng đội của anh, giống như Bạch Sảng, thậm chí giống với Hà Thủ Vọng mà ông nội Cố Hạo Trạch của cô đã viết trong thư.
Cô ôm chặt lấy eo Hoắc Thiệu Hằng, tựa đầu vào ngực anh, kìm nén tiếng nức nở nghẹn ngào buột ra khỏi miệng.
Hoắc Thiệu Hằng hiểu được cảm giác của cô, có điều anh đã gặp quá nhiều tình huống thế này rồi. Dẫu có buồn nhưng cũng không tới mức không thể cứu vãn, càng không tới mức suy sụp như Triệu Lương Trạch.
Anh vẫn là cỗ máy chiến đấu mạnh mẽ, bình tĩnh, trước giờ chưa ai thắng được.
Băng bó xong nghỉ ngơi vài ngày là không sao.

Không có việc nữa đúng không? Không có việc gì thì đi thôi.
Hoắc Thiệu Hằng không muốn ở lại dù chỉ một giây:
Tôi đã liên lạc với hải quân và không quân rồi. Hải quân tới đón chúng ta di chuyển tới căn cứ quân sự gần nhất, từ đó ngồi máy bay của không quân về nước.

Triệu Lương Trạch thờ ơ nhìn Hoắc Thiệu Hằng:
Bạch Sảng thì sao? Anh nói sẽ đưa cô ấy về nước cùng mà.


Đương nhiên là cùng về.
Hoắc Thiệu Hằng gật đầu trịnh trọng với anh ta:
Tôi nói lời sẽ giữ lời.

Lúc này đã là năm sáu giờ sáng, nắng mai vừa ló, mặt trời dần xuất hiện, nụ hoa sắp hé nở.
Mặc dù đang ở Bắc bán cầu, thời tiết đầu tháng năm cũng dần chuyển hạ, nhưng sáng sớm trời vẫn se se lạnh.
Không bao lâu, Triệu Lương Trạch cũng được đẩy ra khỏi phòng phẫu thuật. Vết thương ở vai anh ta tương đối nặng, vốn dĩ sau khi bị đạn bắn đã bị đông máu nghiêm trọng, lại còn bế Bạch Sảng suốt cả quãng đường, các khớp bả vai đều sưng lên.
Có điều may là chỉ bị thương bên ngoài da thịt, không ảnh hưởng vào tận xương.
Nói xong, anh ấn kết nối tai nghe bluetooth, bắt đầu sắp xếp nhiệm vụ tiếp theo.
...
Hơn nữa cô còn mù quáng sùng bái và tin tưởng Hoắc Thiệu Hằng, cô luôn tin rằng không có bất cứ ai hay bất cứ chuyện gì có thể đánh ngã hay chiến thắng anh.
Mặc dù cô đã từng nghĩ tới việc có lẽ sẽ hi sinh, nhưng dự đoán này và hiện thực đối diện với sự hi sinh của người khác là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.
Làm người thân của quân nhân, đây là điều cô phải tự giác ngộ.
Hoắc Thiệu Hằng hôn lên đỉnh đầu cô:
Anh sẽ cẩn thận.

Hơn nữa, anh còn tự hào về điều đó.
Anh hiểu được lo lắng của Cố Niệm Chi, nhưng anh không quan tâm.
Rất đông người đang đứng trên sân dừng máy bay.

Các quan chức cấp cao của Đế Đô dường như đều tập trung ở đây, tiếp đón liệt sĩ Bạch Sảng với vinh dự cao nhất.

Thủ tướng Bạch Kiến Thành, lãnh đạo Ủy ban tối cao Bộ quốc phòng là Thượng tướng Quý cùng với Chủ tịch Long đều mặc lễ phục màu đen, cài hoa trắng trên ngực, sắc mặt trang nghiêm đứng ở ngay hàng đầu tiên.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân.