Chương 2137: Em đi với anh
-
Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân
- Hàn Vũ Ký
- 784 chữ
- 2022-02-19 05:01:25
Cố Niệm Chi mở phong thư ra, bắt đầu đọc di bút ông nội Cố Hạo Trạch để lại.
Khi viết tới đây, ta đã không còn nhiều thời gian nữa rồi. Trướ8c khi mất đi, ta muốn ghi chép lại cuộc chiến bị người đời quên lãng này, ghi chép lại tên họ của những con cháu Hoa Hạ đã hăng hái chiến đấu trong 3doanh trại tập trung này, hi vọng người đời sau có thể ghi nhớ tên tuổi của họ.
Bạch Kiến Thành và Chủ tịch Long không phải là quân nhân, nhưng cũng đứng lên, cúi người thật sâu về hướng cô.
Đương nhiên bọn họ không kính chào và cúi người với Cố Niệm Chi. Bọn họ kính chào với những người con của Hoa Hạ đã hăng hái đấu tranh được lá thư trên tay cô nhắc tới.
Cuộc họp kết thúc, Hoắc Thiệu Hằng phải khởi hành tới cuộc thi bộ đội đặc chủng quốc tế để lộ mặt.
Thực ra đó không phải công việc chính của anh, lúc trước anh dẫn đội tới đó chỉ vì muốn ngụy trang mà thôi.
Mấy người bọn họ đều biết trại tập trung ở vùng Đông Bắc ấy, có điều bọn họ không ngờ rằng, thật sự còn có phần tài liệu có thể lay động cả nguồn gốc chủ thể dân tộc.
Cháu yên tâm. Chú sẽ giao phần tài liệu này cho Thiệu Hằng bảo quản. Cấp bậc an ninh của Cục tác chiến đặc biệt là cao nhất, cũng là thỏa đáng nhất.
Thượng tướng Quý nói xong bèn đưa lại thư vào tay Hoắc Thiệu Hằng, còn dặn dò:
Trang số liệu kia nhất định phải bảo quản cẩn thận bằng cấp bậc an ninh cao nhất. Những nhà khoa học có thể tiếp xúc với bản số liệu này phải trải qua kiểm tra chính trị nghiêm khắc nhất của Cục các cậu.
Hi vọng người nhìn thấy bức thư này có thể tự hào nói với bọn họ, quốc gia của chúng ta non sông còn đó, quốc thái dâ5n an.
Giọng nói trong trẻo và non nớt của cô thoáng trầm lặng vì cảm xúc đang lắng xuống, nhưng càng thích hợp để thể hiện tâm tình của phong thư này hơn.
Thượng tướng Quý trầm giọng:
Bản danh sách này phải bảo tồn ở viện bảo tàng của chúng ta, để con cháu đời sau ghi nhớ.
Cố Niệm Chi gật đầu thật mạnh, nói:
Tuy rằng đây là thư nhà của cháu, nhưng những thông tin mà nó truyền tải đã vượt quá phạm vi gia đình, hơn nữa vẫn còn mảng số liệu, đó là tài liệu quý giá thuộc về cả dân tộc Hoa Hạ chúng ta. Cháu hiến dâng lá thư này cho quốc gia, hi vọng mọi người có thể bảo tồn nó một cách thỏa đáng, đừng để cho những bậc cha chú trong lá thư này thất vọng.
Sau khi anh đi, đã có huấn luyện bộ đội đặc chủng chính thức trong quân đội tới tiếp quản. Bây giờ anh quay lại chẳng qua cũng là để kết thúc hành động của mình, chụp một tấm ảnh chung với mọi người trong lễ khai mạc xong thì về luôn.
Cố Niệm Chi vô cùng lưu luyến, ôm chặt eo anh không nỡ để anh đi.
Nói xong, Cố Niệm Chi bỏ lá thư vào trong phong bì, cầm nó bằng hai tay, bước xuống khỏi bục và giao vào tay Thượng tướng Quý.
Thượng tướng Quý cảm thấy lá thư mỏng manh nhưng lại nặng tựa nghìn cân.
Hoắc Thiệu Hằng cầm lấy, nghiêm giọng đáp lời:
Vâng thưa thủ trưởng!
...
Mỗi một cá nhân hi sinh vì lợi ích tập thể đều đáng được tô9n trọng và ghi danh.
Tên của bọn họ là: Hà Thủ Vọng, Trương A Lượng, Triệu Đồng Tâm, Vương Tề, Dương Dịch Cầm, Đoạn Vĩnh Bá, Tiền Mạn, Thư 6Hoàn, Vệ Tường Vân...
Tám chữ
non sông còn đó, quốc thái dân an
đã làm chấn động trái tim cứng rắn của những vị lãnh đạo nơi đây. Những ủy viên thường vụ tóc hoa râm thuộc Ủy ban tối cao Bộ quốc phòng cùng nhau đứng dậy.
Nghiêm! Chào!
Bọn họ nghiêm chào theo kiểu quân đội về phía Cố Niệm Chi.
Hoắc Thiệu Hằng đứng bên cạnh cô cũng nghiêm chào.
Hoắc Thiệu Hằng hơi bất đắc dĩ. Anh biết vì chuyện của Bạch Sảng mà tâm trạng của Cố Niệm Chi hụt hẫng, cần phải có người dỗ dành. Nhưng bây giờ anh còn có nhiệm vụ phải làm, không thể để lỡ quá nhiều thời gian.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.