Chương 2182: Tặng món quà lớn
-
Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân
- Hàn Vũ Ký
- 1014 chữ
- 2022-02-19 05:07:06
Nếu ông ta có thể về nhà sớm hơn, nếu ông ta có thể gọi điện thoại cho bà ấy sớm hơn, có lẽ mọi chuyện đã khác.
Những sự việc d8iễn ra trong cuộc đời Hà Thừa Kiên gần như có thể viết thành sách giáo khoa lịch sử, bởi bao nhiêu sóng gió đều tụ tập ở đó.
Ô3ng ta là người cứng rắn, tàn nhẫn, đa mưu túc trí, luôn tính toán kỹ càng. Từ trước đến nay, nếu không ra tay thì thôi, một khi ra tay9 ông ta nhất định sẽ dồn đối thủ vào con đường chết.
Cố Niệm Chi không có cơ hội uống rượu vì Hoắc Thiệu Hằng đã lấy cho cô một ly nước nho giả làm rượu vang để qua mặt những người tới mời rượu.
Lát sau Vladimir đi tới nói với Hoắc Thiệu Hằng:
Thiếu tướng Hoắc, Tổng thống mời anh qua nói chuyện.
Hoắc Thiệu Hằng nhìn Cố Niệm Chi:
Em ở yên đây đừng đi lung tung nhé.
Nhưng mà bây giờ cô có thể tin tưởng tôi, tôi không lừa cô.
Vladimir chớp mắt, cười ha ha và quay trở về dáng vẻ ban đầu.
Cố Niệm Chi bỗng thấy nhớ tới ông chú tài xế luôn khiến Vladimir đau đầu.
Cô mỉm cười:
Vậy sau này tôi sẽ chứng thực những gì anh nói với chú tài xế là có thể đoán được đại khái câu nói ấy có thể tin hay không.
Vladimir:
!!!
Xem như cô lợi hại…
Người cấp dưới đó quả thật là khắc tinh của anh ta.
Đã mấy lần anh ta đá ông chú tài xế sang bộ môn khác nhưng quay đi quay lại cuối cùng ông ấy vẫn về cái ngành này.
Về sau, Vladimir đành chấp nhận số phận.
Ngoài việc hay nói lung tung, thích diễn trò ra thì ông chú tài xế chẳng có tật xấu gì nữa. Dù sao cũng tốt hơn nhiều so với những kẻ ngày thường ngoan ngoãn nghe lời nhưng lại bất chợt đâm sau lưng mình.
Thật sự quá đáng yêu!
Cố Niệm Chi nghĩ, đằng nào cũng ở trong sảnh, nếu bọn họ muốn hại cô thì hại lúc nào chẳng được, sao phải rình đúng lúc này?
Cô cũng không thể trông gà hóa cuốc được.
Lúc này Cố Niệm Chi đang đi dự tiệc tối mà Tổng thống chuẩn bị cho mình cùng Hoắc Thiệu Hằng.
Trong sảnh của điện Kremli, chiếc đèn chùm thủy tinh lấp lánh tỏa ra ánh sáng dịu dàng. Cả trai lẫn gái đều mặc bộ đồ dạ hội lịch sự, cầm ly rượu đứng nói chuyện với nhau trong sảnh.
Trong một góc sảnh có ban nhạc đánh ra những bản nhạc rung động lòng người, cũng có ca sĩ nhạc jazz đang cất giọng.
Em biết rồi, anh đi đi.
Cố Niệm Chi cười híp mắt gật đầu, giơ ly nước nho lên và chớp mắt với anh.
Hoắc Thiệu Hằng mỉm cười:
Ngoan.
Sau khi xoa đầu cô, anh quay người đi.
Thế là cô gật đầu:
Vladimir, tôi tin tưởng anh.
Nói rồi cô đi ra góc ban công với anh ta.
Đi được nửa đường, Vladimir bỗng ngoảnh đầu lại nói với cô trong gương mặt vô cảm:
Cereus, tôi không phải người đáng tin thế đâu. Cô đừng dễ dàng tin tưởng người khác.
Cố Niệm Chi:
…
Cô mà gây sự á?
Vladimir cười phì sau đó nhìn cô một lượt rồi nói nhỏ:
Dimi muốn nói chuyện với cô, cô có thể qua ban công bên kia với tôi không?
Nói rồi anh ta còn cam đoan:
Không phải chỗ nào xa xôi đâu, chỉ ở ngay ban công có treo rèm kia thôi. Những bữa tiệc thế này Dimi và mẹ thằng bé đều không thể tới dự.
Cố Niệm Chi rất thông cảm với Dimi, nhưng Hoắc Thiệu Hằng đã dặn cô không được đi lung tung. Đang do dự, cô bỗng trông thấy tấm rèm ở ban công bị vén lên một góc để lộ ra gương mặt trắng trẻo của Dimi. Cậu nhóc đang mỉm cười và vẫy cô.
Bao nhiêu năm như vậy, những người quen biết ông ta đều có chung một nhận6 thức đó là nếu không chuẩn bị sẵn tinh thần cùng chết thì đứng ở phe đối địch với ông Hà. Nhưng giờ phút này đây, ông ta nhìn con tra5i mình ngất xỉu trên mặt đất mà chẳng thể làm gì được.
Bao nhiêu năm tung hoành ngang dọc mà chẳng cứu được vợ mình, cũng không cứu nổi con mình, quả là một câu chuyện cười.
Hà Thừa Kiên banh mặt, cuối cùng cầm lấy một chiếc điện thoại khác tìm số của Cố Niệm Chi và gọi cho cô.
Vladimir tặc lưỡi hỏi:
Hai người vừa nói gì thế?
Cố Niệm Chi và Hoắc Thiệu Hằng vừa nói chuyện bằng tiếng Hoa.
Cố Niệm Chi lắc ly nước nho, cười hì hì:
Anh ấy bảo tôi ngoan ngoãn nghe lời, không được gây sự.
Cố Niệm Chi lấy điện thoại ra, mở Weixin lên định kéo ông chú tài xế và Vladimir vào một nhóm chat nhỏ. Kết quả cô phát hiện ở đây không chỉ không có tín hiệu mạng mà đến tín hiệu điện thoại cũng không có.
Cố Niệm Chi nhíu mày, giơ điện thoại đi tới đi lui bên cạnh Vladimir tìm tín hiệu.
Cô rất buồn bực. Điện thoại của cô sử dụng hệ thống truyền tin vệ tinh Nam Đẩu do chính Đế quốc Hoa Hạ phát triển mà sao lại có thể không thu được tín hiệu chứ?
Thấy vậy Vladimir cạn lời, tức giận nói:
Đừng tốn công nữa, trong đây chặn tất cả mọi loại tín hiệu. Cô muốn gọi điện thoại thì chỉ có thể dùng điện thoại bàn thôi, chứ đừng nói là lên mạng.
Cố Niệm Chi bĩu môi, bực bội bỏ điện thoại vào túi:
Các ông có cần phải vậy không? Lắp một cái wifi để ai sử dụng mạng các ông cũng nắm rõ trong tay không tốt hơn à?
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.