Chương 2202: Mục tiêu của đối phương
-
Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân
- Hàn Vũ Ký
- 841 chữ
- 2022-02-20 03:20:07
Động tác của Hoắc Thiệu Hằng quá nhanh, nhanh đến mức đám người này còn chưa kịp phản ứng đã chẳng thấy anh đâu nữa, cứ như đã bốc8 hơi rồi.
Làm thế nào bây giờ? Tên đó tinh quá, hay là phát hiện ra chúng ta rồi?
Không thể nào. Chúng ta có r3a ngoài đâu?
Thử xem sao đi...
Mấy người trong cửa hàng hạ giọng nói nhỏ nhất có thể vào bộ đàm tự động.
<9br>Hoắc Thiệu Hằng quan sát một hồi, thấy đối phương vẫn không có động tĩnh gì, đang định lẳng lặng rời đi.
Pằng! Pằng! P6ằng!
Hoắc Thiệu Hằng vội dừng bước, tiếp tục nấp sau cái cột để đánh giá tình hình.
Chỗ anh đang đứng là một hành lang nhỏ trước cửa cửa hàng, ở cuối hành lang có mấy cây cột ngang hình sóng rất lớn, toàn bộ thuộc về phần mái mở.
Ánh trăng chiếu qua khoảng trống giữa những chiếc cột, để lại bóng đen trên đất.
Bọn họ đã chạy điên cuồng cả một ngày, tưởng là thoát khỏi đám người đó rồi, không ngờ bọn chúng đang ở đây chờ họ.
Bọn chúng thông minh đấy... Biết chúng ta phải đổ xăng nên tính quãng đường rồi chờ chúng ta ở cây xăng này.
Ông chú lái xe lẩm bẩm, bỗng nhớ ra Cố Niệm Chi vẫn đang ở trên xe, vội thò đầu ra gõ lên cửa kính xe.
Cố Niệm Chi ngồi trong xe nhìn ông chú vẻ thắc mắc.
Mau xuống đây! Đối phương lại đuổi đến nơi rồi! Đấu súng ở cây xăng thì chiếc xe này càng không an toàn!
Ông chú lái xe cố gắng ra dấu tay và dùng khẩu hình với cô.
Nếu cây xăng bị nổ thì chắc chắn chiếc xe Jeep sẽ bị lửa bao vậy.
Cố Niệm Chi hiểu ý, lập tức nhớ đến Hoắc Thiệu Hằng đã vào cửa hàng tiện lợi vì cô muốn uống cacao nóng. Cô thót tim, gần như bổ nhào đến mở cửa xuống xe:
Hoắc thiếu đâu?
Nguy cơ từ việc đấu súng ở cây xăng có thể lớn, cũng có thể nhỏ. Cho nên hai người chỉ bắn mấy phát, thấy đối phương không có động tĩnh gì thì không bắn nữa, chỉ nấp đi theo dõi tình hình phía cửa hàng tiện lợi.
Ông chú lái xe thì thào nói:
Là đám người trên đường sáng nay à?
Vladimir gật đầu:
Tôi đoán chắc cùng một bọn.
Thân hình thấp bè bè lại to béo như gấu của ông chú có thể chắn được cho ba người như Cố Niệm Chi, trốn sau lưng ông chú đương nhiên an toàn.
Nhưng Cố Niệm Chi lo cho Hoắc Thiệu Hằng, sốt ruột nói:
Tôi đi gọi anh ấy lại, chúng ta mau đi thôi! Đổ xăng xong chưa ạ?
Sắp rồi, cũng được rồi.
Vladimir ở bên cạnh thì thào:
Nhưng kể cả có đi thì đối phương cũng sẽ không tha cho chúng ta.
Ông chú lái xe im lặng chỉ về phía cửa hàng tiện lợi.
Cố Niệm Chi quay phắt lại, nhìn ánh trăng lốm đốm trước cửa hàng, lại nhìn cửa hàng đang sáng trưng đèn đuốc, làm gì có bóng ai?
Bọn chúng nấp đi rồi, yên tâm, Hoắc thiếu sẽ không sao đâu.
Ông chú lái xe thì thào trấn an cô, kéo cô ra trốn sau lưng mình.
Tiếng sũng hãm thanh vang lên ngay bên chân anh.
Tiếp sau đó, bụi bay tung lên từ mọi chỗ ở khoảng trống phí5a trước cửa hàng tiện lợi.
Đối phương đang thăm dò.
Cô và Hoắc Thiệu Hằng mỗi người một chiếc.
Hoắc Thiệu Hằng từng nói anh có súng, nhưng ở trong vali hành lý, không mang theo người. Có điều, cô nhớ cô không nhìn thấy cái gì có hình dạng như khẩu súng trong vali của Hoắc Thiệu Hằng cả.
Nếu Hoắc Thiệu Hằng không nói dối thì chắc là anh đã mang theo các linh kiện có thể lắp ghép thành súng!
Sáng nay chúng ta đã chạy một ngày một đêm rồi, đối phương vẫn đuổi đến. Cho nên cô nghĩ là chạy trốn có tác dụng sao?
Cố Niệm Chi im lặng, nhưng cô không thể nhìn Hoắc Thiệu Hằng bị nguy hiểm mà không làm gì được.
Các suy nghĩ trong đầu cô xoay chuyển nhanh như bay, ánh mắt cô dừng lại ở vali tại ghế sau của xe Jeep.
Hoắc Thiệu Hằng cố gắng không để đối phương phát hiện ra mình.
Nhưng tiếng súng trầm đục vang lên giữa màn đêm Siberia yên tĩnh lại rất rõ ràng.
Vladimir và ông chú lái xe đang đổ xăng nghe thấy tiếng súng, lập tức rút súng bắn trả.
Cố Niệm Chi ra dấu cho ông chú lái xe, bảo ông chú mở cốp.
Ông chú lái xe không hiểu ý, nhìn cô vẻ thắc mắc.
Cố Niệm Chi đang định giải thích thì Hoắc Thiệu Hằng đã lui về.
Một chuỗi tiếng súng như tiếng rang đậu lại vang lên trong màn đêm yên tĩnh.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.