• 8,968

Chương 2382: Nhân ngoại hữu nhân



Đây là... bác sĩ Trần sao?
Chương Bảo Thần ở nhà họ Hoắc mười mấy năm nên ông ta cũng quen biết với kha khá người hơn hai đứa con.
Trần Liệt và Hoắc Thiệu Hằng là bạn tốt, Chương Bảo Thần cũng gặp được anh ta mấy lần.

Trần Liệt nhếch miệng cười với ông ta rồi3 nói:
Chào ông Chương, ông đừng vội, bệnh của ông cụ Hoắc thì không phải là không tốt lên được.

Trần Liệt giải thích cho Hoắc Thiệu Hằng về tình hình bệnh của Hoắc Học Nông:
Nói đúng ra là, đôi khi ông ấy có thể nghe được người khác nói chuyện, trong đầu cũng tỉnh táo nhưng ông ấy không thể cử động hay nói chuyện được, bởi vì hành động và ngôn ngữ cần nhiều tế bào não phối hợp, tạm thời ông còn chưa làm được.

Hoắc Thiệu Hằng cúi đầu nhìn máy tính bảng trên tay mình:
Vậy thì tốt, cứ cố gắng chữa trị, có lẽ là có khả năng hồi phục.


Ha ha, đúng là tôi không giống những bác sĩ khác thật, mọi người có thể không nghe mà.
Trần Liệt thu dọn máy móc xong thì nói với Hoắc Thiệu Hằng:
Hoắc thiếu, không có gì khác thì tôi đi trước nhé.

Hoắc Thiệu Hằng:
Cậu xuống trước đi, đợi tôi trong xe nhé.

Trần Liệt gật đầu, xách túi giải phẫu loại nhỏ rời đi.
Hoắc Thiệu Hằng nói với người nhà họ Chương:
Nếu mọi người đã tới có nghĩa là đồng ý chia sẻ một nửa trách nhiệm chăm nom. Như thế này nhé, mỗi tháng tôi sẽ chia cho mọi người một nửa tiền hộ lý và biên lai tiền chữa bệnh. Thời gian chăm sóc đều là một tháng, mọi người có tìm được nhân viên chăm sóc chuyên nghiệp không?


Ý cậu là?
Hoắc Thiệu Hằng nhìn sang


Người sống thực vật chia thành nhiều loại, nghiêm trọng nhất là như chết giả, kém một bậc thì có ý thức ở mức độ thấp, còn cao hơn chính là như ông cụ Hoắc đây, bị rối loạn ý thức mãn tính, nhưng vẫn có khả năng nhận biết nhất định với ngoại cảnh.

Hoắc Thiệu Hằng thì chắp tay sau đưng, đứng ở bên cửa sổ nhìn ra ngoài.
Bóng lưng 5anh tuấn thẳng tắp lạ thường, thường phục mùa hè của thiếu tướng khoác trên người anh, vẻ đẹp trai quyến rũ khiến người ta khó mà rời mắt nổi.
Sau khi kiểm tra xong xuôi, Trần Liệt mới tiếc nuối nói với người nhà họ Chương:
Xin lỗi, không giúp được cho mọi người rồi. Ông cụ Hoắc đã rơi vào trạng thái sống thực vật.


Sao? Không thể nào? Không phải họ nói một tuần không tỉnh thì mới trở thành người thực vật hay sao? Chỉ mới mấy ngày thôi mà! Nói không chừng còn có thể tỉnh lại sao?
Chương Bảo Thần là người đầu tiên không tin nổi:
Cậu có biết khám bệnh không vậy? Đây đâu phải là đau đầu thông thường đâu.

Chương Bảo Thần đỏ mặt, nói:
Một tuần nữa sau khi có chẩn đoán cuối cùng, chúng tôi sẽ tới.

Hoắc Thiệu Hằng gật đầu, lấy một tờ đơn trách nhiệm của hộ lý ra:
Ông ký tên di. Ký xong thì mọi người giữ chức vụ của riêng mình, nước sông không phạm nước giếng.

Câu nói này như muốn rũ sạch quan hệ với nhà họ Chương.
Mặt mày Chương Bảo Thần nhăn nhó, nhận lấy tờ đơn trách nhiệm trong tay Hoắc Thiệu Hằng rồi nói:
Tôi đọc qua đã, khi nào xem xong tôi sẽ ký, được không?


Ý cậu là nguy hiểm đến tính mạng?
Hoắc Thiệu Hằng nhíu mày:
Bệnh viện không nói...


Không phải nguy hiểm đến tính mạng.
Trần Liệt lắc đầu:
Là người sống thực vật, đúng là ông ấy đã rơi vào trạng thái sống thực vật rồi.

Hoắc Thiệu Hằng rời khỏi phòng bệnh, trở lại xe của mình, bảo Trần Liệt lái xe về trụ sở.
Ở trên xe, Trần Liệt thấp giọng hỏi:
Bệnh tình của ông cụ Hoắc không lạc quan lắm, gia đình cậu nên chuẩn bị tâm lý.


À, không nguy hiểm đến tính mạng là được.
Hoắc Thiệu Hằng gật đầu mà không biến sắc:
Chúng tôi có chuẩn bị tinh thần cho việc ông ấy trở thành người sống thực vật rồi.


Nhưng trạng thái của ông cụ Hoắc khá nông, tôi kiểm tra tốc độ phản ứng của não bộ ông ấy thì vẫn có phản ứng với kích thích bên ngoài.

Ông ta chỉ nói mấy câu trong lòng, sao lại là muốn giả vờ an ủi đây?
Bác sĩ đã nói rõ ràng rằng nếu một tuần không tỉnh thì mới sống thực vật!
Trần Liệt kết nối máy móc với người Hoắc Học Nông xong thì không để ý đến người nhà họ Chương nữa. Anh ta thuần thục điều khiển máy móc để kiểm tra, thỉnh thoảng lại ghi ghép số liệu vào máy tính của mình.
Buổi kiểm tra tổng quát toàn cơ thể mất gần hai tiếng đồng hồ.
Trần Liệt là người do Hoắc Thiệu Hằng dẫn tới, nói không chừng anh ta đã có thông đồng với Hoắc Thiệu Hằng cố ý nói dối không biết chừng.
Chương Văn Kiệt và Chương Văn Na vội đi tới bên cạnh Chương Bảo Thần, nhỏ giọng nói:
Ba tôi không có ý gì khác, anh nói không giống như những bác sĩ khác nên ông ấy mới hỏi lại mà thôi.

Chương Văn Kiệt và Chương Văn Na nhàm chán đến mức sắp ngủ quên.
Đôi mắt của Chương Bảo Thần vẫn nhìn Trần Liệt và Hoắc Học Nông chằm chằm, chỉ sợ bỏ lỡ một chi tiết nhỏ nào.

Hả? Vậy thì tốt quá!
Chương Bả9o Thần thở dài một hơi, thả lỏng tinh thần hơi đôi chút.
Chương Văn Kiệt và Chương Văn Na thấy ba họ tin tưởng vị bác sĩ mập mạp n6ày như vậy, họ cũng quan tâm nhìn sang.
Trần Liệt cất máy móc của mình đi, anh ta không tức giận mà cười haha đáp:
Đúng vậy, mọi người có thể chờ xem, đợi thêm mấy ngày cũng không sao. Tôi xem xét tùy tình hình, các số liệu trên máy kiểm tra đều chỉ ra rằng ông ấy đã sống thực vật rồi, tôi không cần lừa mọi người làm gì. Mọi người hiếu thuận như thế chắc không cần giả vờ an ủi, có phải không?

Mặt Chương Bảo Thần đỏ lên.
Hoắc Thiệu Hằng cong môi:
Cứ tự nhiên. Nhưng mà ở đây có camera, ông ký hay không cũng vậy.

Thật ra anh đang nói dối người nhà họ Chương thôi, bởi vì camera ở bệnh viện không thể ghi âm mà chỉ nhìn thấy hình.

Hồi phục thì không thể, nhưng mười năm, tám năm sau nói không chừng có thể tỉnh lại.
Trần Liệt nháy mắt với Hoắc Thiệu Hằng:
Cậu bảo nhà họ Chương chăm sóc cho kỹ vào, đợi đến khi ông cụ Hoắc tỉnh lại, nhất định sẽ bồi thường cho họ đấy.


Hoắc Thiệu Hằng nhếch môi, không nói tiếp.

Hoắc Học Nông đã bao nhiêu tuổi rồi?
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân.